Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Bác sĩ điều trị chính thông báo: “Tình trạng của cô ấy đã được kiểm soát.”
Nghe vậy, Phó Đình Hạc thở phào một hơi, nhưng nỗi bức bối trong lòng tiêu tan.
Anh và Kỷ cãi nhau — chuyện hiếm có từng xảy ra.
“Có việc thì cho tôi. ty chuyện, tôi đi .”
“Anh Hạc… anh có thể ở lại thêm một lát không?”
“Em thật sự rất sợ… ở đây có một …”
anh chuẩn bị rời đi, Mộng hoảng hốt níu lấy tay áo anh.
Nhìn người mặt, Phó Đình Hạc bỗng nhớ đến người phụ nữ đang ở biệt thự.
Kỷ để tâm đến Mộng đến thế, chẳng lẽ vì trong lòng cô cũng có chút tình cảm với anh?
“Ở đây có bác sĩ, có y tá, không đâu. Họ sẽ chăm sóc em.”
Anh rút tay lại, “Tôi đi đây.”
Phó Đình Hạc quay về ty, cắm đầu cắm cổ việc suốt ba ngày liền, đến tận khi về lại biệt thự.
khi về, anh hỏi thăm mấy cô nhân viên trong ty rồi đi mua cả một xe đầy đồ — nào là mấy món con gái thích, nào là hoa tươi, lấp đầy cả cốp sau.
phòng khách thì trống trơn, ngoài vườn cũng không dáng cô đâu.
Chắc đang ở tầng rồi. Giờ này, Kỷ hay nằm ghế quý phi ngoài ban , lười nhác phơi nắng.
Anh nhẹ tay đẩy , nhưng phòng ngủ cũng trống vắng.
Lòng Phó Đình Hạc thoắt lạnh.
Anh lao sang thư phòng — không có.
Phòng tắm, phòng thay đồ — cũng không người.
Một cảm giác bất an dâng lên. Có gì … thiếu mất rồi.
bàn trang điểm, chiếc nhẫn đính đá ruby nằm im lặng, ánh đỏ phản chiếu sắc lạnh.
là chiếc nhẫn anh cầu hôn cô — từ ngày đeo tay, cô từng tháo xuống.
Cô ấy… thật sự đã đi rồi.
5.
phố C
Tôi ngồi chiếc ghế lắc cạnh sổ sát đất, ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu trong phòng, dịu dàng mà ấm áp.
Bố mẹ tôi mất sớm, bản thân lại không phải kiểu người giỏi ăn.
khi ông nội qua đời, ông đã giao ty cho tam thúc quản lý, để lại cho tôi một ít cổ phần cùng vài thứ tài sản. Căn biệt thự nhỏ này là một trong số những kỷ vật ông ngoại để lại.
“Chị em ơi, cậu tính một đứa bé thật hả?”
“Đây là con của .”
Giữa tôi và người đàn ông chẳng bất cứ ràng buộc gì. Tôi quyết định con vì tôi yêu đứa trẻ này.
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ khi đưa ra quyết định ấy. Tôi có thể cho con một cuộc sống đủ đầy, có thể cho con tất cả tình yêu mà tôi có.
Bụng tôi đã gần năm tháng, hơi nhô lên, cần liếc qua là biết tôi đang mang thai.
Cô bạn thân Ôn Tình đang ngồi bên cạnh, gọt vỏ táo bức xúc thay tôi:
“Thật sự là tên khốn quá lời rồi!”
“Lúc theo đuổi thì tặng cả mấy chục triệu tiền cổ vật, học bánh cho bằng được, vậy mà bây giờ— đúng là cặn bã!”
Tên Phó Đình Hạc như một lưỡi dao bén, mỗi lần được nhắc đến lại như cào lên tim tôi một đường, đau đến không thở nổi.
Tôi cúi đầu xoa nhẹ bụng, khéo léo chuyển đề tài:
“Tớ muốn ăn táo, cậu gọt chậm quá.”
Ôn Tình nhanh tay hơn, nhưng miệng không chịu ngừng lầm bầm:
“Nhanh lắm rồi đấy!”
6.
Mang thai khiến tôi bắt đầu đau lưng, ngủ nhiều, và thường xuyên gặp ác mộng.
Đêm nay, tôi lại mơ Phó Đình Hạc.
Ban đầu là một giấc mơ đẹp — Mộng không trở về nước, anh dịu dàng với tôi như ngày nào.
“Kỷ , tình yêu là có thật. Em không thể mãi sống trong cái của tuổi thơ.”
Chúng tôi kết hôn. Ngày đi đăng ký, anh đến rất sớm, đứng đợi ở cổng cơ quan dân chính. Không lâu sau, tôi một đứa bé khỏe mạnh, lanh lợi.
Nhưng rồi giấc mơ đột ngột chuyển hướng.
Phó Đình Hạc trở nên cáu gắt, bắt đầu nổi nóng với tôi, thường xuyên vắng nhà.
“Anh đã nói nhiều lần rồi, anh nợ nhà họ . Anh phải chăm sóc cho Mộng . Kỷ , em không thể cho anh ?”
“Em không nổi! Con cũng đang bệnh, em cũng cần anh. Đứa bé cần có cha!”
Trong mơ, tôi như hóa điên — hệt như mẹ tôi năm xưa. Tôi hét lên, giằng co với anh, dùng cả hai tay ôm chặt cánh tay anh, không cho anh ra khỏi .
Điện thoại của anh đổ chuông liên tục. Tôi biết rõ là Mộng tới.
“Anh phải đến bệnh viện ngay. Kỷ , đừng vô lý nữa!”
Tôi nhào tới giật điện thoại khỏi tay anh, nước mắt tuôn như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống không dứt.
Tôi thậm chí quỳ sụp xuống cầu xin anh đừng đi.
Nhưng anh quay lưng đi.
Tôi nhìn theo lưng ấy, bất giác như trở lại quá khứ — trở lại khoảnh khắc năm tôi lên tám, nhìn cha tức giận đập bỏ đi.
lưng của Phó Đình Hạc, trùng khớp một cách kỳ lạ với lưng của cha tôi trong ký ức.
“Phó Đình Hạc… Phó Đình Hạc… Phó Đình Hạc!”
Tôi tên anh, thều thào tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trán. Mãi đến khi nhận ra đồ đạc trong phòng quen thuộc, tôi mới — là một giấc mơ.
Nhưng vì nó quá chân thật, khóe mắt tôi đọng lệ.
Mọi thứ trong mơ tôi nhớ rõ mồn một.
Trong mơ… anh lại một lần nữa chọn Mộng , và bỏ rơi tôi.
7.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Hơn bốn tháng sau, một ngày hè nóng bức, tôi con trai.
Tôi đặt tên con là Kỷ Dục, ở nhà là An An.
đời này, ngoài chú ba và anh họ, cuối cùng tôi cũng có thêm một người thân thuộc về riêng .
“Trời ơi, cậu nhìn nó kìa, nhăn như con khỉ con!”
Ôn Tình la oai oái cười sằng sặc, nhưng lại ôm An An lòng như bảo bối.
“Tớ tuyên bố luôn, tớ phải mẹ đỡ đầu!”
Tôi họa sĩ truyện tranh, việc có thể hoàn toàn ở nhà.
khi có An An tôi đã không thích ra ngoài, sau khi có con thì càng chẳng có lý do để chân ra khỏi .
An An thể trạng yếu, có thể là do khi mang thai tôi thường xuyên mệt mỏi và tâm trạng bất ổn.
Tôi thuê hai bảo mẫu thay phiên chăm sóc con, cộng thêm Ôn Tình thỉnh thoảng chạy sang giúp, tình hình mới dần ổn định.
Cuộc sống như vậy kéo dài cho đến khi An An tròn năm tuổi và bắt đầu đi mẫu giáo.
“Cậu dẫn An An về phố thế này, nhỡ đâu bị nhận ra thì ?” – Ôn Tình ngồi ghế salon, nhíu mày nói.
“Anh họ tớ cưới vợ. Với lại… tớ đâu thể trốn ở phố C cả đời.”
Là chú ba điện mời, nói cả nhà phải về dự tiệc cưới của anh họ. Tôi cũng muốn đưa An An về chơi vài ngày.
Nhưng khi nhìn con ngồi lọt thỏm ghế sofa, ôm con gấu bông to gấp đôi người, tôi không khỏi chột dạ.
Nói không lo gặp lại Phó Đình Hạc là dối lòng.
An An lúc mới , khuôn mặt nhăn nheo, chẳng giống ai. Nhưng càng lớn, từng đường nét lại càng rõ — giống anh đến đau lòng.
Tôi thường ngẩn người nhìn con, rồi vô thức nhớ về những ngày ở phố .
“Mẹ ơi, phố là chỗ nào vậy?”
“Là nơi mẹ lớn lên.” – Tôi nhẹ giọng đáp.
An An từ sofa bò xuống, từng nhỏ đi về phía tôi. Gật đầu ra vẻ đã , nhưng rồi lại ngước mắt lên hỏi:
“Vậy… ba cũng ở phố hả mẹ?”
Hai tiếng “ba” khiến tôi chết lặng.
Tôi từng kể với con về ba nó. Từ lúc con biết nói đến giờ, cũng từng hỏi han gì đến ba.
“An An, con lại nghĩ ba ở phố ?”
“Vì… ba mẹ của bạn Huyên Huyên ngày nào cũng cùng nhau tới đón bạn ấy về.”
An An lớn rồi.
Con bắt đầu ra “ba” là một điều gì nên tồn tại trong mỗi gia đình.
Nhưng nhà chúng tôi… có mẹ.
“Mẹ ơi, nhà không có ba?”
“Mẹ?”
tôi im lặng không trả lời, An An lại thêm một tiếng, khẽ khàng mà nũng nịu.
Tôi biết… sớm muộn gì con cũng sẽ hỏi.
Tôi không thể để An An lớn lên với cảm giác khác biệt so với những đứa trẻ khác.
Tôi ôm con lòng, nhẹ nhàng xoa đầu, chậm rãi mở lời.
“An An à, con cũng có ba mà. là… ba không thể xuất hiện nữa.”
“Tại ba không thể xuất hiện ạ?”
Đôi mắt to tròn của con chớp chớp nhìn tôi, đầy hoang mang và khó .
Tôi hít một hơi, cố nén nghẹn nơi cổ họng, rồi nở một nụ cười thật dịu:
“Vì… ba con đã hy rồi.”