Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Em tôi cố tỏ không biết , khiến tôi càng bực.
“Tề Quang Diệu, nếu tôi nhớ không nhầm, lần trước bố ngã nhập viện, nhà có gắn camera.”
“Tôi vì sao nổi giận họ, cậu xem một lượt là biết.”
Nửa tiếng sau, em gửi tin nhắn:
“Chị à, em xem rồi… Bố say nói bậy, đừng để tâm.”
“Tính mẹ thế , ngày thường chê em suốt, nhưng thật lòng vẫn mong hai chị em hoà thuận.”
Tôi thấy nghẹn thở.
Nếu nói bao nỗi ấm ức mấy ngày nay là do bố mẹ tính toán, thì cú đ.â.m từ sau lưng em trai mới là đòn chí mạng.
Ngày xưa nhà nghèo, bố mẹ suốt.
Tôi là chăm em ăn, ru em ngủ, giặt đồ, dạy .
Đứa trẻ gầy gò ấy, mỗi lần mắng là trốn góc nhà khóc.
Tôi tìm tối mịt, lau nước mắt bụi bẩn trên mặt nó, cõng nó về nhà.
Dưới trời sao lấp lánh, em gối đầu lên vai tôi, thề:
“Chị ơi, sau này lớn lên, em nhất định sẽ đối xử tốt chị nhất!”
Sau , em tặng tôi đủ thứ.
Tôi tưởng đó là sự hồi đáp tình thân.
Hóa là tự lừa .
Hòa thuận trong tồn tại không động lợi ích lớn.
Tôi lần đầu tiên chặn bố mẹ em trai.
Không hề cảm thấy sung sướng.
Ngược , tôi thấy dằn vặt, có chút áy náy khó gọi thành tên.
Tôi ngẫm vì sao vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui, là do mẹ dì đã trở thành “chuẩn mực” trong tiềm thức tôi từ nhỏ.
Mọi đều nghĩ, là con gái thì phải hy sinh vì .
Trước đây, tôi mắc kẹt trong cái bẫy đó, hoàn toàn không nhận có sai.
Mẹ tôi có phần trọng nam khinh nữ, nhưng so nhà dì thì vẫn dễ thở.
Ít nhất tôi không phải giống chị họ lớn, mười sáu tuổi đã thuê, kiếm cho .
Ít nhất tôi hết cấp ba.
Họ để tôi đại , dù phải nhờ bổng.
Năm tôi bỏ suất cao , em trai tự ở tiệm trà sữa.
đầu tiên nó kiếm , tặng tôi đôi sandal 99 tệ, màu hồng tôi thích.
Tôi tưởng chúng tôi là một thật sự, cùng chèo một con thuyền.
Cho chuyện chia nhà xảy , tôi mới nhận — trên con thuyền đó, có họ con trai.
tôi, là bến đỗ tạm thời bố mẹ từng ghé qua.
Điều đáng sợ nhất là — tôi không có quyền phàn nàn.
Mẹ nói đúng, tài sản là bố mẹ, muốn cho ai là quyền họ.
Em trai kẹt giữa hai bên, khó xử.
tôi, thì nghẹn một hơi trong cổ họng, không lên không xuống.
Tôi muốn hét lên, muốn trút giận, muốn chất vấn.
Nhưng rồi mọi cho rằng tôi mới là kẻ có vấn đề.
Thậm chí tôi bắt đầu tự nghi ngờ chính .
Có phải tôi nhỏ nhen quá không?
Có phải tôi bất hiếu không?
Vì ba căn nhà, gần cắt đứt ?
Đồng nghiệp tôi, Lý Tiếu, nói một câu khiến tôi tỉnh ngộ:
“ nào biết đòi hỏi, không nói hồi đáp — đều là đang lừa gạt tình thân.”
“Tôi là con một theo chính sách. Bố mẹ không phải không muốn có con trai, do chính sách không cho.”
“Họ hiểu rõ dù có tốt cháu ruột cỡ nào, thì không thể mong nó nuôi già.”
“ cha mẹ để ở đâu, chưa chắc có tình thương. Nhưng nếu không có , thì chắc chắn không có yêu thương.”
“Nói mồm ai chẳng . Mở miệng là đạo lý, nhưng có ai hỏi mặt chị tát, đau không?”
“Ba căn nhà ‘không đáng ’ nó nói, thì sao không chia cho chị một căn?”
“ ta nói không quan trọng, quan trọng là hành động.”
Tôi gội một gáo nước lạnh tỉnh .
Tối hôm đó, tôi về nhà, ăn liền hai bát cơm thịt kho tàu.
Quách Khôn thở phào nhẹ nhõm.
Con gái ôm cổ tôi:
“Mẹ ơi, dạo này mẹ không vui phải không? Ăn không ngon, con ba lo lắm…”
“Bà nội nói cuối tuần sẽ hầm canh gà ác cho mẹ bồi bổ, mẹ gầy nhiều rồi đó.”
Một dòng ấm áp dâng lên trong tim.
thật sự yêu thương bạn, không cần bạn , họ vẫn luôn quan tâm, chăm sóc.
Một tháng sau, em trai gọi bằng điện thoại vợ nó:
“Chị, hết giận chưa? Em mang lựu cho chị này, loại chị thích.”
“Không cần đâu. Mỗi lần nhận đồ em, chị phải trả gấp năm gấp mười lần.”
Em vội vàng giải thích:
“Em chưa từng mong chị trả …”
Phải, em thì không, nhưng mẹ thì có.
Bà luôn nói:
“Em trai tốt con vậy, con phải đồ ngon cho nó ăn chứ.”
“Nó rước bố mẹ về chăm sóc, chị không thể để em chịu thiệt.”
Càng nghĩ càng lạnh lòng.
Bề ngoài là em tôi phụng dưỡng bố mẹ.
Nhưng thật , lương hưu họ tôi gửi hàng tháng, đều đổ hết cho em.
Hễ bệnh vào viện, tôi là chi trả.
Mỗi họ đòi ghế massage, sữa già, t.h.u.ố.c bổ — có điều kiện là tôi ngay.
Lúc em dâu mới về, mẹ bảo tôi vòng tay vàng cho cô ấy — tôi .
Em trai vui, tặng tôi… một thùng bưởi.
Tôi ăn bưởi vui trẻ con.
Nhưng tôi quên mất — chẳng cho bản thân .
Hy sinh không điều kiện, thực là một thói quen độc hại.
Đổi ?
Vài câu khen từ họ hàng, rồi trống rỗng.
Buồn cười là, cần tôi không vừa ý họ, là họ hàng đổ xô c.h.ử.i mắng.
Tôi nhịn không nổi, trút hết uất ức em trai.
Nó im lặng rất lâu, rồi chậm rãi nói:
“Chị, xin lỗi… để chị phải chịu uất ức.”
Nhưng câu tiếp theo là:
“Hôm qua mẹ nhập viện… vợ em sắp sinh, chị có thể…”