Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Từ hôm đó, tôi cố gắng giảm bớt tiếp xúc bà nội.
Bà không xấu, quan niệm sống thì bảo thủ, lỗi thời.
Tôi khuyên không nổi, mà bà chẳng thay đổi.
May bà nói suông, không cưỡng ép .
Thôi thì ít gặp xong.
Những bà nói, tôi đều tiếp thu, không phản bác.
quyết không thay đổi.
———–
“Mẹ ơi, con biết sai rồi, mẹ mau bảo bà về .”
Sau tháng sống “chất lượng cao” bà nội.
Con trai chủ động nhận lỗi tôi.
Tôi giả vờ không biết, cố ý hỏi lại: “Sao thế? Không con gọi bà sóc con à?”
con trai nhăn hơn quả mướp đắng.
Tôi nghi ngờ đang biểu cảm đau khổ.
“Con không cần bà nội sóc nữa, bà nấu ăn dở, quần áo giặt ba ngày mới khô, hơn nữa… bà ngủ ngáy to quá! to hơn tiếng sấm! Mỗi ngày con bộ học, mệt lắm rồi, buổi tối ngủ không ngon nữa.”
Con trai càng nói càng kích động, nước miếng b.ắ.n tung tóe.
Ấy, thật bẩn quá.
Tôi nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách giữa mẹ con.
“Con gọi bà nội con, bà bỏ dở công việc, ông mình ở nhà, không nói lời liền con. Con cảm thấy không quen cách bà , liền đuổi bà về. Con thấy vậy đúng không? lịch sự không? hơi thiếu tôn trọng người khác không?”
“ mà…” Con trai bĩu môi nhìn vào ánh mắt nghiêm khắc tôi.
lúc lâu sau, đỏ bừng cúi xuống.
Tôi kiên nhẫn hướng dẫn : “Nếu con không lo đối mẹ, mà cân nhắc mọi tình huống kể từ khi bà nội , thì không cảnh tiến thoái lưỡng nan hiện tại. Lỗi con không biết tôn trọng mẹ, không tôn trọng phụ nữ. Trước khi sinh con, mẹ cô gái trẻ trung xinh đẹp. Con thể không hiểu sự hy sinh mẹ, ít nhất không nên dùng lý do công kích mẹ. Mẹ sóc con chu đáo, vì mẹ yêu con, chứ không vì mẹ bắt buộc vậy.”
Con trai ngồi bồn chồn trên sofa, tay rụt vào ống tay áo, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“ nói sao nhỉ? Theo luật pháp, mẹ cần con miếng cơm, con hoàn thành xong giáo dục bắt buộc đủ rồi. Ngẩng lên, nói mẹ xem, con vậy không?”
Con trai lề mề ngẩng lên, trong mắt ngấn lệ.
Con không nói , lắc thật mạnh.
“Mẹ nói những điều này con tự mình nhận ra lỗi lầm. Chứ không con tìm cớ lấp l.i.ế.m việc mẹ đưa bà về.”
——–
Con trai tôi đưa bà nội về.
Tôi đồng ý rồi.
Vì thế, khi nghỉ hè, tôi đưa và bà nội về quê.
Bất ngờ chứ?
Con trai sét đánh ngang tai.
“Cái ! Con không !”
Toàn thân con trai đều phản kháng.
“Bà nội con tháng, con về ông bà tháng, không được sao?”
“ mà…”
Không nhị hết, chồng tôi thẳng tay kéo con trai nhét vào xe.
Bất chấp gương ấm ức con trai.
Bà nội thì rất vui, chút xót cháu.
“Mẹ ơi, Tùng Tùng đang tuổi lớn, việc quen tay, sau này cao lớn khỏe mạnh hơn. Năm nay mẹ trồng thêm mảnh đất nữa không, phụ mẹ .”
Đúng thế, tôi gửi con trai nghỉ hè về quê cu li.
Bà nội vốn thích cháu đích tôn.
Tôi gần chẳng mất bao nhiêu lời gửi được con trai về.
Bà nội vui vẻ ra , suốt dọc đường hớn hở kể chúng tôi nghe về giống ớt mới bà trồng năm nay.
“Thêm vài bữa nữa ớt ra quả, đứa nhất định lấy về nhé.”
Tôi và chồng vui vẻ hùa theo bà, nói nhất định sẽ .
Mẹ chồng càng thêm hào hứng, tỉ mỉ kể những loại rau củ quả năm nay gieo trồng.
Chiếc xe lao vun vút, gió nhẹ lướt qua , thật dễ chịu.
đoạn đường tràn ngập tiếng cười nói.
con trai ấm ức phát khóc.