Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

thế ta chẳng dám nhìn mắt hắn, bước lên nhận lấy ô trong tay hắn, phối hợp với nhịp xe lăn của hắn, về tiền sảnh.

Đó là mười mấy bước đường hành ta nhất đời.

Đến khi vừa đến hiên, ta suýt nữa buột miệng ra:

“Là ta ích kỷ một lần, chi bằng chúng ta hòa ly .”

Cắt ngang lời ta, chính là đôi mắt ươn ướt của hắn.

Hóa ra Hoàn vẫn luôn nhìn ta, bằng một ánh mắt ta bao giờ.

“Hoàn—”

“Dự Ninh.” Tay hắn bỗng đặt lên cán ô, một tay nắm lấy tay ta.

Ta , thân bệnh nhược như hắn mà lòng bàn tay còn có ấm như vậy.

“Là không được lựa chọn nàng né tránh ta thế này sao?”

Ta kịp sâu, chỉ cảm đúng là như thế, gật đầu.

Chỉ đôi mắt tròn như mắt nai của hắn càng trở ướt hơn.

Chóp mũi hơi đỏ, đầu ngón tay đặt trên mu bàn tay ta cũng run nhẹ.

“Cuối cùng vẫn là ta phụ công chúa.”

Lời vừa dứt, tay hắn liền buông xuống.

Cả đôi mày mắt tuấn tú kia đều rũ hẳn.

Ta vội chống ô ngồi thấp xuống, cúi người lên tay vịn xe lăn của hắn:

“Không không, là ta ta không dám chọn người khác chọn chàng, là ta phụ chàng —”

Nụ hôn giáng xuống quá nhanh, ta hoảng sợ mà lùi , bị hắn kịp thời đỡ lấy.

Như chuồn chuồn điểm nước, chỉ cách nhau một tấc, hắn khẽ mím đôi môi nhạt của mình.

Vừa đủ để hiện lên một tia đỏ, ánh hàm răng trắng như sứ của hắn— khiến ta nhìn đến ngẩn người…

Có lẽ ta ngốc đến mức , đối diện đôi mày đuôi mắt hồng phớt của hắn, hồi lâu thốt được một câu phá hỏng bầu không khí—

“Hoàn ca ca, có… có người…”

Lời ta theo nhịp tim kịch liệt mà run lên, nào ngờ còn đập nhanh hơn—

Tay còn của hắn kéo thấp ô xuống, đôi mắt hoe lệ cong lên mê hoặc lòng người:

“Vậy thì không ai nhìn được nữa.”

Ngày hôm đó, hai nụ hôn buổi sớm đã đủ bụng ta no.

Thậm chí mấy ngày sau, ăn gì ta cũng phảng phất mùi kẹo đường.

Đêm , Hoàn dọn thẳng sang viện của ta.

Hắn còn , ta dám nhân lúc hắn không để ý mà chuyển lần nữa, hắn sự sẽ khóc.

“Rõ ràng người hay khóc là ta, sao Hoàn ca ca cũng thành người hay khóc rồi?” Ta ôm hộp bánh mai, nhìn hắn sắp quyển sách lên giá.

Hắn bày bàn cạnh cửa sổ giống hệt đường năm xưa.

Ta luôn cảm hắn học vấn uyên bác, biết luận thời thế, không bệnh tật, hắn đã sớm bước triều quan rồi.

Nhất là mấy năm nay thiên tai liên miên, ngay cả ta – công chúa chôn mình trong – cũng nghe đến chuyện dân không còn đường sống.

hắn quan, ắt hẳn sẽ là vị tốt quan sinh từ loạn thế, nước dân.

ta cướp mất nước mắt của nàng,” Hoàn quay đầu nhìn ta, ánh trăng nhu hòa phủ lên đôi mắt ôn nhu của hắn,

“Vậy từ nay Dự Ninh có cười nhiều hơn chăng?”

Cửa sổ mở rộng, đêm trăng tỏ.

Tinh tú lấp lánh như vụn bạc, vài con ve đêm kêu trong trẻo, đều cả.

Song chẳng bằng đôi mắt chứa ý cười của hắn, đến rọi thẳng lòng ta.

Mama theo ta từ — người hầu mẫu phi ta — đã quen nhìn thấu nhân tâm, liền nhắc nhở:

“Phò mã đối với cũng là không còn đường chọn lựa; mà đối với phò mã cũng như vậy.”

phủ chẳng có thế lực gì, phụ thân hắn già yếu; muốn tính đường tương lai, chính là cành cao tốt nhất hắn có bám .”

“Ở kinh thành này, có kính nhau như tân, không sinh chuyện đã là phúc. phải giữ mắt , lòng trong được.”

Tiểu nữ Giao Nhi, người lớn lên cùng ta, thì thẳng:

hiển nhiên lòng như gương , phò mã ân cần như thế, chẳng qua là muốn nịnh bợ người thôi.”

Ta nhỏ giọng phản bác:

“Hắn không phải người như vậy.”

còn ở trong , hễ hoàng huynh hay hoàng tỷ nghe ta vậy, ắt sẽ lườm ta một xem thường.

lườm đó ta nhìn từ nhỏ đến lớn, hay của việc dựng phủ riêng — chí ít chẳng ai lườm ta nữa.

Tuy vậy, Giao Nhi vẫn sẽ khi phò mã sai người mời ta uống trà, liếc ta một ta đúng mà”.

Ta cũng rất đơn giản: nịnh bợ ta cũng được, lòng muốn gần ta cũng được.

Chỉ cần hắn không bị ta cho tức c.h.ế.t là tốt rồi.

Ý sau ta kể cho Hoàn nghe, hắn cười đến vai run, mày mắt cong như trăng non.

Hắn bảo cả người ta chỉ vắt ra được nửa tâm cơ, mà nửa dùng hết lên hắn.

Quả đúng như thế.

Hắn là người ta nhìn trong mắt, giấu trong lòng.

Là người dù ta sợ đại nhân đến mức nào, để gặp được hắn, bảy năm học ta nghỉ một buổi.

Nhất là năm ta mười bốn tuổi sinh thần, ta bệnh phong hàn rất lâu, đầu óc quay cuồng, tuyết lớn như vậy mà ta vẫn đến đường.

Nhưng ngày tuyết khó , hắn không đến được, chỉ đến chạng vạng, hắn sai người mang đến một bức tranh “ Thúy Trúc Đồ” do chính tay hắn vẽ, lễ chúc mừng.

Là một trong số rất ít người nhớ sinh thần của ta.

Hắn hẳn ta thích khóm trúc bên đường.

ra ta chẳng thích đường, cũng chẳng thích trúc.

Chỉ là hắn ở nơi đó mà thôi.

Chỉ là trên người hắn có hương thanh trúc sau mưa mà thôi.

Quả ta rất nhát gan, lời của Mama và nữ, tuy không tin hoàn toàn nhưng cũng không dám không nghe.

Ta sợ trao lòng rồi giống mẫu phi, si tình mà chẳng có kết cục tốt, ta chỉ giữ lễ quân thần trong nhà với Hoàn .

Tùy chỉnh
Danh sách chương