Sau khi bắt đầu hẹn hò với Trần Dã, tôi thường xuyên nói câu “em thích anh lắm nha”.
Phản ứng của Trần Dã khiến tôi thấy rất dễ thương.
Anh ấy thường cho tay vào túi, tỏ vẻ lạnh lùng ngầu ngầu, nhưng thực chất đôi tai đã đỏ bừng cả lên.
Tôi như đắm chìm trong một mối tình ngọt ngào.
Cho đến khi một đoạn ghi âm mang tên “Những lời lẳng lơ của con chó liếm Lâm Sơ Hạ” bị lan truyền khắp trường với tốc độ chóng mặt.
Mở đầu đoạn ghi âm là giọng nói dịu dàng, chân thành và tràn đầy niềm vui của tôi: “Em thích anh.”
Tiếp theo là giọng điệu thờ ơ, lạnh nhạt của Trần Dã:
“Nếu không phải vì giúp Dao Dao giành lại hạng nhất khối, thì tôi chẳng buồn dây dưa chuyện yêu đương với Lâm Sơ Hạ đâu, ngày nào cũng nghe cô ta nói ‘yêu với chả đương’, nghe mà muốn phát tởm.”
Thì ra là vậy.
Hóa ra đôi tai đỏ không phải vì xao động.
Hóa ra việc thích một người, cũng có thể chỉ là đang đóng kịch.
Tôi không níu kéo gì cả.
Nhanh chóng làm thủ tục chuyển trường, lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của Trần Dã.
Một năm sau, Trần Dã — người đã tìm kiếm tôi đến phát đ/iên — tình cờ thấy một đoạn video tỏ tình của các tân sinh viên Đại học Thanh Hoa và Bắc Đại đang lan truyền khắp mạng xã hội.
Trong video, một cô gái xinh đẹp mỉm cười nói: “Em thích anh.”
Chàng trai điển trai, khuôn mặt đỏ ửng, vừa nghiêm túc vừa bướng bỉnh lại có phần trẻ con, nhấn mạnh:
“Anh thích em hơn em thích anh một trăm lần.”
“Hơn cả hôm qua, nhưng vẫn chưa bằng ngày mai.”