Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

02 

Bà nội và mẹ đang cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên có rất nhiều người mặt mày dữ tợn xông nhà. 

Trên tay họ đều cầm cây gậy dài. 

Dẫn đầu là thanh niên tóc vàng, trên cánh tay xăm đầy hình hoa văn sặc sỡ. Vừa bước , gã quát lớn: 

“Mau kêu cái thằng Từ Văn Tiến đó ra tiền tao!” 

Bà nội, người vừa rồi lớn tiếng mắng mẹ tôi đầy khí , giờ co rúm như con chim cút, vội vàng lẩn trốn. 

Mẹ tôi nói: 

“Từ Văn Tiến c.h.ế.t rồi, anh xem, người nằm đây, tắt thở rồi.” 

Tên tóc vàng nói: 

“Thật xui xẻo, nhưng c.h.ế.t rồi cũng không có chuyện người c.h.ế.t hết nợ. Cô là vợ gã đúng không? gã c.h.ế.t rồi cô thay gã . Tiền gã vay tôi đều có nợ, cô kiện ra tòa cũng thôi, gã nợ tiền tôi.” 

Mẹ tôi đáp: 

“Nhưng số tiền gã vay không hề đưa tôi, cả tiền sinh hoạt gã cũng không chu cấp. Tôi không tiền hết.” 

Nhìn bộ dạng mẹ tôi gầy gò, sắc mặt vàng vọt vì suy dinh dưỡng, lời này có sức thuyết phục rất lớn. 

Nhưng điều đó cũng không khiến tên tóc vàng nhượng bộ. 

Sau hồi mẹ tôi hết lời khẩn cầu, gã mới đồng ý thêm tuần, để chúng tôi lo xong tang lễ. 

Sau khi chủ nợ rời , bà nội tôi bắt đầu run rẩy, nhưng lần này là run lên vì tức giận. 

“Tôi nói , số tiền đó cô , tôi không có tiền .” 

Mẹ tôi nói: 

“Mẹ, xưởng Văn Tiến kinh doanh không tốt, giờ nợ nần chồng chất. Nhà cửa bị chấp, tiền tiết kiệm cũng bị anh ấy lấy hết để lấp các khoản nợ. Con lấy gì để bây giờ?” 

“Không tại cô khắc chồng nông nỗi này! Tôi không quan tâm, không ngồi. Tôi nói , cái con bé Từ Nhiên vô dụng kia, tôi cũng không thèm quản .” 

Nhìn dáng vẻ bà nội không chút tình người, mẹ tôi không tranh cãi thêm nữa chỉ nói: 

“Mẹ, chúng ta nên đưa Văn Tiến bệnh viện .” 

Bà nội nói: 

“Tôi kiểm tra rồi, không thở nữa, cứu không . Với , nhà mình giờ ra tiền để chữa bệnh.” 

Mẹ tôi nói: 

“Nhưng con nghe nói, có người rơi tình trạng c.h.ế.t giả hoặc sốc, nếu đưa cấp cứu, có khả năng sống . Không trên báo thường có tin tức về người trong nhà xác bỗng nhiên sống sao?” 

Nghe mẹ tôi nói, sắc mặt bà nội có chút không nhiên. Nhưng bà kiên quyết nói: 

“Con trai tôi uống thuốc diệt cỏ rồi, thứ đó đừng nói bác sĩ, ngay cả thần tiên cũng không cứu .” 

Mẹ tôi lẩm bẩm: 

“Nhưng nếu không bệnh viện, lấy ra ? Không có , nợ Văn Tiến con không thể gánh , vì Văn Tiến là người đứng tên khoản nợ.” 

“Mẹ, con hiểu rồi, mẹ vậy là vì nghĩ con, nên cố tình đúng không?” 

“Mẹ thật tốt, mẹ mang Văn Tiến về quê chôn cất. Khi chủ nợ , con sẽ nói với họ rằng Văn Tiến giả , giờ bỏ trốn rồi, kêu họ tìm Văn Tiến đòi tiền.” 

“Dù sao con cũng không có tiền, Văn Tiến sống, họ có ép con nào cũng vô ích. Như vậy họ chỉ cách tiếp tục tìm Văn Tiến để đòi nợ. Như vậy, chúng ta sẽ an toàn.” 

“Mẹ, bao năm qua con hiểu lầm mẹ rồi. Con cứ nghĩ mẹ là bà mẹ chồng độc ác, hóa ra mẹ là người luôn nghĩ con.” 

Nói rồi, mẹ tôi cầm lấy tay bà nội khóc nức nở. 

lời mẹ khiến bà nội rơi bị động, không phản ứng ra sao. Bà liên tục nhìn về phía bố tôi, nhưng ông nằm im không động đậy, không thể lời bà. 

Rất nhanh sau đó, bà nội đẩy mẹ tôi ra, nói rằng muốn vệ sinh, rồi cầm theo điện thoại phòng tắm. 

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng vang lên. Khi bà nội ra ngoài, vẻ mặt bà đầy tin, như nắm chắc phần thắng. 

“Vũ Cầm à, tôi nghe nói người c.h.ế.t ở nhà chỉ cần ra phường là có thể xin , không nhất thiết bệnh viện. Vừa hay tôi quen người ở phường, cô ấy nói có thể giúp tôi ngay.” 

Mẹ tôi nói: 

“Nhưng con nghe nói, chỉ người c.h.ế.t nhiên mới có thể xin ở phường. Văn Tiến là , trường hợp như này chắc chắn cần công an cấp .” 

Bà nội nói: 

“Sao cô cứ cứng đầu vậy? Mình không nói là , ai ? Có người quen việc gì cũng dễ . Người ta nói , cô cứ chờ .” 

Tùy chỉnh
Danh sách chương