Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mùa hè sau nghiệp, tôi mời cô út một bữa tiệc lớn, rồi trò chuyện cùng cô út suốt cả đêm.
Lúc , tôi uống vài ly rượu vang, hơi say, hí mắt tò mò hỏi:
“Cô út, hồi xưa cô một mình bươn chải Thượng Hải, rốt đã làm sao để vượt qua tất cả vậy?”
Từ một cô gái xa , tay trắng lập nghiệp nơi thành phố lớn, chắc chắn không hề dễ dàng.
Cô út khẽ thở dài, khóe mắt lộ ra những nếp nhăn dịu dàng:
“Bởi trong lòng cô út luôn có hy vọng. Và hơn , cô đã gặp rất nhiều .”
“Lúc nghèo , cô sống là nhờ sự giúp đỡ của những xa lạ. Có một chị gái chẳng quen biết giới thiệu việc làm cho cô, một ông chủ của quán ăn Tứ Xuyên đã mời cô một bữa trưa.”
“Sau này, vừa làm vừa học, cô có một bạn cùng phòng sợ làm ồn cô, mỗi lần lại đều rón rén, còn để đèn cho cô học khuya.”
“Thầy cố vấn trường đại học rất bụng, giúp cô xin rất nhiều trợ cấp. giờ cô vẫn biết ơn thầy.”
Cô út bỗng dừng lại, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương.
“Và cả con nữa, Phán Phán.”
“Con còn nhớ đó cô về không? Cả gia đình quay lưng với cô, chỉ có con—cô cháu gái nhỏ này—đã ra tiễn cô một đoạn.”
“ đó cô nghĩ: Đúng là tre xấu vẫn có thể mọc măng . Anh hai cô khốn nạn như vậy lại ra một đứa con gái đáng yêu thế này.”
“Ngay từ lúc , cô đã biết con là một đứa trẻ tuyệt vời, và định có tương lai rực rỡ.”
Tôi khẽ tựa đầu vào vai cô út, tự nhiên nép vào lòng cô như một chú mèo nhỏ.
“Cô út vậy. Ngay từ lúc cô út cho con mấy viên kẹo, con đã biết cô út không kẻ xấu như họ nói.”
“Cô út chỉ đơn giản là chọn sống một đời cô út muốn. Và hơn , cô út đã cứu rỗi con.”
Những qua, tôi hiếm nghĩ gia đình ruột thịt, như ngôi làng nghèo nàn, lạc hậu nơi tôi ra.
mỗi vô tình nhớ lại, lòng tôi lại tràn ngập đắng cay.
Không chỉ những tổn thương họ gây ra cho tôi, còn tôi biết rằng, ngoài kia vẫn còn vô số “Vinh Phán Phán” không thể thoát khỏi vùng núi .
Các cô gái bị ép bỏ học, làm sớm, lấy chồng, con.
Cả đời họ bị sử dụng như một tấm thảm lót đường cho anh em trai, rồi lại bị nhà chồng vắt kiệt.
Hầu họ dần trở nên tê liệt với số phận, bị nhồi nhét tư tưởng phong kiến, rồi lại tiếp tục áp bức thế hệ sau.
Họ mơ màng, không đáng yêu, thậm chí có thể xấu xí và đáng sợ, giống như mẹ tôi, như cô cả.
tôi vẫn luôn nghĩ rằng, đáng lẽ ra đời họ không nên như vậy.
Sau vài làm, tôi trả nợ cho cô út, thanh toán xong khoản vay viên, rồi bắt đầu tài trợ học phí cho một số bé gái vùng .
Các em giống tôi của xưa— ra trong một môi trường nghèo khó và khắc nghiệt, trong ánh mắt vẫn ánh lên khát khao học hỏi.
Tôi luôn khuyến khích các em:
“Thế giới bên ngoài rất rộng lớn và tươi đẹp, định bước ra và nhìn ngắm nó.”
rời khỏi núi rừng.
tỏa sáng trong mọi lĩnh vực.
trở thành những phụ nữ mạnh mẽ, độc lập.
Sau đó, chính họ truyền cảm hứng cho thế hệ sau, để càng nhiều cô gái thấy hy vọng, thoát khỏi xiềng xích của số phận.
thế hệ cố gắng, thế hệ nâng đỡ nhau.
Rồi một , tạo nên một thế giới đẹp hơn.
Tôi tin rằng, đây mới là cái kết viên mãn của câu chuyện này.
[Hậu Ký]
Trong bảy tám sống Thượng Hải, tôi chỉ gặp lại ba mẹ mình đúng một lần.
Một lần hoàn toàn ngoài ý muốn.
Có một họ hàng Thượng Hải chữa bệnh, vô tình nhìn thấy tôi, rồi lén ghi lại địa chỉ nhà và chỗ làm của tôi, sau đó về báo tin cho họ.
Thế là ba mẹ tôi lặn lội đường xa, chờ trước cổng cơ quan tôi, khóc lóc ầm ĩ, đòi tôi về nhà.
Tôi dắt họ vào một quán cà phê gần đó, bảo họ có gì thì nói thẳng.
Trong trò chuyện , điều tôi hài lòng là biết những qua họ sống không hề
Trước tiên, sau tôi bỏ trốn, Nhị Cẩu tức giận bị “lật kèo”, liền đánh cho ba tôi một trận nhừ tử, ông nằm liệt giường mấy .
Sau đó, cả làng đều biết chuyện nhà họ Vinh có tận “hai đứa con gái bất hiếu”, điều đó cả nhà tôi bị dè bỉu, xấu hổ mức không ngóc đầu lên nổi.
Mấy sau, bà nội qua đời, trước đó tính tình bà càng càng quái gở và bạo ngược, cả nhà không có nào yên ổn.
Còn em trai tôi chẳng đứa ngoan ngoãn gì.
Sau lên cấp hai trấn, nó bắt đầu học đủ thứ thói hư tật xấu—trốn học, trèo tường, hút thuốc, đánh nhau—trở thành học cá biệt nổi danh cả trường.
Nhìn quanh cả nhà, chỉ có tôi và cô út là sống ổn.
Tôi làm việc viện nghiên cứu khá , còn cử du học.
Cô út thì thăng tiến liên tục trong công ty, giờ đã có xe, có nhà, nuôi cả mèo lẫn chó, trở thành một thành đạt theo tiêu chuẩn thế tục.
Tiếc thay, tôi đều là những “đứa con bất hiếu”, không rảnh bố thí cho nhà họ Vinh một xu nào.
Nghe xong những lời kể khổ, hối lỗi của họ, tôi ném cho họ một chiếc thẻ ngân hàng, bảo họ cứ lấy tiêu, rồi phủi tay rời .
Sau đó, họ không thể tìm thấy tôi nữa—bởi tôi đã ra nước ngoài.
Tệ hơn nữa, họ sớm phát hiện trong thẻ chỉ có đúng hai tệ.
Coi như tôi mời họ một cây kẹo mút đã lặn lội tận đây.
Tôi biết hành động này tôi bị chửi rủa thậm tệ—lạnh lùng, ích kỷ, vô tình, độc ác…
nếu hỏi tôi có cảm thấy hối hận không?
Một chút không.
Tôi đọc một câu trên mạng:
“Nỗi nhớ là bản anh hùng ca của đàn ông, Còn với phụ nữ, rời chính là sử thi khắc sâu vào m.á.u thịt.”
Gió hương chưa nâng đỡ , vậy thì tự mọc cánh, nắm tay nhau bay thật xa.
Đây là khúc hoan ca của .
là bản sử thi do chính tự viết nên.
.