Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng xuyên qua tầng mây mỏng chiếu khuôn cậu ấy, phản chiếu ánh bạc khiến lóa mắt.
“Cậu có kế hoạch cho không?” — cậu ấy dò hỏi.
Tôi có chút ngập ngừng: “Không có. cậu?”
Điện thoại tôi bỗng nhận được tin nhắn từ phòng — Lý .
“Cậu ngốc thật đấy!”
“ hỏi cậu có rảnh không là để rủ đó!”
“Hẹn , hẹn , hiểu hả?!”
Trong đầu tôi lập tức ra dáng vẻ Lý đang nghiến răng dạy dỗ tôi.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu ký túc xá.
Không thì thôi, vừa liền giật mình.
Bao gồm cả Lý , ba cô phòng khác đều chen chúc bên khung cửa sổ, hóng đầy hăng hái.
Tôi đang ngơ ngác không biết làm sao bọn họ nghe được cuộc nói dưới này thì đột nhiên phát —
Đám của Giang Khoáng cũng đang đứng không xa, ánh mắt toàn bộ đều dính tôi, vẻ hóng chẳng khác .
Đám phòng là phiên bản tiêu chuẩn toàn quốc sao?
đợi Giang Khoáng tiếng, tôi liền hắng giọng, hơi ửng đỏ:
“Giang Khoáng, hẹn .”
Cậu ấy phản ứng trong tích tắc, nụ càng rực rỡ.
Tôi chợt nhớ ra — hình như từ trước , tôi từng chính thức hẹn riêng với ai cả.
Khi quen với Kỷ Tống, bên cạnh anh luôn có hai “em gái kết nghĩa”.
Sau này tuy không “em gái” nữa, nhưng chen giữa biến thành Lâm Nhất Đường.
Tôi đã muốn viên giải trí từ lâu, nhưng vẫn có dịp.
Và , cuối ước mơ ấy cũng thành thực.
Tôi kéo tay Giang Khoáng thẳng viên trò .
Tiếng la hét tàu lượn siêu tốc vang không ngớt.
Tôi khẽ nghiêng đầu nghiêng gương của Giang Khoáng.
Cậu ấy mở to đôi mắt ngơ ngác tôi.
ý nghĩ tinh nghịch lóe trong đầu tôi: “Giang Khoáng, muốn thử chút đó… mạo hiểm không?”
Không đợi cậu ấy trả lời, tôi đã kéo tay cậu ấy chạy thẳng tàu lượn.
Có lẽ vì Giang Khoáng hay đỏ xấu hổ, nên tôi cứ nghĩ cậu ấy nhát gan.
Nhưng sau vài vòng trò cảm giác mạnh, tôi phát cậu ấy hoàn toàn không hề hấn .
Thậm chí không có lấy tiếng la sợ hãi.
Ngược , sắp hồn bay phách lạc là tôi.
Cậu ấy đỡ tôi dậy, cố nhịn không bật ra tiếng.
Tôi thầm nghĩ, lần sau có viên giải trí, tuyệt đối không được tàu lượn siêu tốc với Giang Khoáng nữa.
tôi gần như đã hết tất cả các trò trong viên.
Nụ dường như khâu chặt .
Lâu lắm rồi tôi mới vui thế, cảm giác phấn khích tràn ngập.
Cảm giác đó mang cho tôi niềm vui và tự do từng có.
Cậu ấy giống như hạt dẻ sống — chỉ cần có là khiến vui vẻ.
trưa, tôi tùy tiện chọn nhà hàng được đánh giá cao mạng.