Ta là sủng phi của Hoàng đế.
Một nghìn năm sau khi chết, mộ phần của ta bị kẻ khác khai quật.
Chiếc máy xúc vô tình hất một nhát cuốc, phá hỏng phượng quan mà ta hao tổn tâm tư tranh giành suốt bao năm mới có được.
Tức đến mức ta lập tức bật dậy từ trong quan tài, nổi điên đuổi theo kẻ đào mộ khắp công trường.
Ai ngờ lại bị một đạo sĩ đi ngang qua tiện tay thu vào hồ lô.
Khi ta đang nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để chạy trốn, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Thứ này trông thật giống Quý phi đoản mệnh của ta năm xưa, chỉ là đôi mắt đỏ lên một chút.”
Mắt ta đỏ? Mắt ta đỏ chẳng qua là vì tức giận mà thôi!
Khoan đã… giọng nói này…?
Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn đạo sĩ kia.
Bệ hạ… Người giấu ta luyện tà thuật để trường sinh bất lão rồi sao?!