Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Tôi tưởng mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt.
Nhưng sang ngày hôm sau, Tiểu Chu phản đòn.
Cô ta đi khắp nơi công ty kể lể rằng tôi cố tình nhắm cô ta, rằng tôi ghen tị cô ta.
“Chị Lâm từ không ưa em rồi, luôn tìm cách gây khó dễ…”
“Nhà em hoàn cảnh khó khăn mà chị ấy chẳng hề thương cảm…”
“Em khóc bao nhiêu lần rồi, chị ấy cứng rắn đá…”
Có người tin cô ta.
Cũng có người lảng tránh tôi.
Giờ ăn trưa, tôi ngồi ăn một mình căn-tin, không ai tới gần.
Những đồng nghiệp từng ăn cùng tôi, giờ lại đi đường vòng khi thấy tôi.
Tôi biết, đây là chiêu của Tiểu Chu.
Cô ta muốn biến tôi thành “người xấu.”
Buổi chiều, tôi gặp Tiểu Chu pha trà.
Cô ta liếc thấy tôi, bật một tiếng cười khinh bỉ.
“Chị Lâm, chị hài lòng chưa?”
Tôi nhìn cô ta.
“Ý gì ?”
“Người của tổng công ty tới điều tra họ em đấy, chị vui chưa?”
“Liên gì đến tôi?”
“Không chị méc lên trên à?” cô ta sắc dao.
“Chị ghen tị em! Ghen tị em có người chống lưng!”
Tôi khựng lại một chút, bỗng cảm thấy buồn cười.
“Tiểu Chu, em thật sự nghĩ mình không sai à?”
“Sai chỗ nào?”
“Em nói là thiếu tiền mua nhà, nhưng thực tế là để mua chỗ để . gọi là lừa đảo.”
“Em không có lừa! Chỗ đậu chẳng cũng là một phần của nhà à?”
“ sao em không xin họ em – Tổng Giám – bớt bốn vạn mười lăm vạn tiền thưởng của ông ấy mà xin tôi?”
Tôi nhìn thẳng cô ta.
“Sao không xin người nhà em? Mười lăm vạn trừ đi bốn vạn, ông ta còn mười một vạn.
Còn tôi? Tôi chỉ có bốn vạn, em lấy hết — tôi không còn lại gì.”
Cô ta cứng họng.
“Sao em không tìm ông ta, mà lại đến tìm tôi?” Tôi nói tiếp.
“Bởi em biết tôi dễ nạt.
em nghĩ tôi sẽ nhịn.
em tưởng tôi không dám phản kháng.”
“Em… không có!”
“ em đi mà xin tiền ông ta.” Tôi nhấn từng chữ,
“ họ em mà, thân hơn tôi chứ nhỉ?”
Mặt cô ta trắng bệch.
“Chị… chị…”
“Tiểu Chu.”
Tôi bước lên một bước, nhìn thẳng mắt cô ta.
“Để tôi nói cho rõ. Tôi không kiểu người ‘ngoan ngoãn hiền lành’. Tôi chỉ không muốn tính toán em. Nhưng đừng có đem sự nhẫn nhịn của tôi, thành cái cớ để em muốn nạt thế nào thì .”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Phía sau cô ta gọi tên tôi, nhưng tôi không quay lại.
7.
Về tới chỗ ngồi, tôi thấy Tổng Giám đang đứng .
“Tiểu Lâm, tôi một lát.”
Sắc mặt ông ta rất khó coi.
Tôi đi theo ông ta văn .
“Tổng công ty…”
Ông ta mở , “Họ đang tiến hành điều tra tôi.”
Tôi không đáp.
“Cũng là do cô!” Ông ta gắt lên, “Cô cứ làm ầm lên cho bằng !”
“Tổng Giám , là ông yêu cầu tôi nhường tiền thưởng cho em họ mình trước đấy chứ.”
“Tôi chỉ có ý tốt!” ông ta cao lên. “Tôi nghĩ cho bầu không khí của đội!”
“Bầu không khí đoàn kết là để một người bị ép đưa tiền cho người sao?”
Ông ta nghẹn lại.
“Cô…”
“Tổng Giám .” Tôi cắt ông ta,
“Bố tôi phẫu thuật ba vạn tệ.
Còn mắt ông — chuyện không trọng bằng việc Tiểu Chu mua chỗ đậu , đúng không?”
Mặt ông ta lập tức đỏ bừng.
“Cô đừng có gán mũ cho tôi!”
“Tôi không gán mũ gì .”
Tôi bình tĩnh nói,
“Tôi chỉ hỏi ông — mạng sống của bố tôi, chỗ đậu của Tiểu Chu, cái nào trọng hơn?”
Ông ta im lặng, không thể trả .
Tôi đứng dậy.
“Tổng Giám , ông tự nghĩ lại đi.”
Rồi tôi bước ngoài.
Hôm sau, nhân sự gọi tôi lên nói chuyện.
Không chị Lưu, mà là HR do tổng công ty cử xuống.
“Tiểu Lâm, tôi nắm tình hình rồi.”
Cô ấy nói, “Tiền thưởng cuối năm của cô sẽ giữ nguyên – là thứ cô xứng đáng nhận.”
Tôi thở phào một hơi.
“Nhưng…”
Cô ấy dừng lại chốc lát, “Có một vài chuyện liên đến Tổng Giám , tôi nói rõ cô.”
Tôi nhìn cô.
“Ông ta khả năng cao sẽ bị điều tra.”
Cô ấy nói, “Lạm dụng chức vụ để ưu ái người thân – công ty có quy định nghiêm khắc về chuyện này.”
Tôi gật .
“Tôi hiểu.”
“… cô có ý kiến hay mong muốn gì không?”
Tôi nghĩ một chút.
“Tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình.”
Tôi đáp, “Còn những chuyện , tôi không tâm.”
Cô ấy nhìn tôi vài giây.
“Cô là người rất thẳng thắn.”
Tôi khẽ cười, không nói gì thêm.
Nhưng mọi chuyện… không đơn giản .
Tổng Giám biết bản thân sắp bị xử lý, liền trút giận lên tôi.
Tất khách hàng của tôi bị điều chuyển.
Tất dự án tôi đang làm bị giao lại cho người .
Công việc mỗi ngày của tôi chỉ còn:
In tài liệu.
Sắp hồ sơ.
Pha cà phê hộ người .
Một tháng trước, tôi là người có doanh số cao nhất .
Còn bây giờ? Tôi trở thành người chạy vặt.
“Chị Lâm, Tổng Giám bảo chị giúp Tiểu Chu photo mấy tài liệu này.”
Có người tới đưa .
Tôi liếc nhìn cô ấy.
“.”
Tôi cầm tài liệu, đi in.
Tiểu Chu cũng đang ở .
Thấy tôi, cô ta cười.
Nụ cười tự mãn, cao ngạo.
“Chị Lâm, photo xong để lên bàn em nha.”
Tôi không nói gì, nhấn nút in.
Cô ta bước lại gần, đứng ngay bên cạnh tôi.
“Chị Lâm, chị biết không?”
Cô ta hạ , thì thầm, “Dù chị có tố cáo họ em, tiền thưởng của chị cũng không nhiều thêm một xu.”
Tôi không trả .
“Huống chi…”
Cô ta cúi mặt, càng nhỏ nhưng đầy độc địa,
“Chị ở cái công ty này, cũng chẳng trụ lâu nữa đâu.
Ai ai cũng biết, chị là người thế nào.”
Máy photocopy đang chạy.
Tôi lặng lẽ nhìn từng tờ giấy lần lượt in .
“Tiểu Chu.” Tôi cất tiếng.
“Hửm?”
“Em có biết sao chị không phản kháng không?”
Cô ta hơi sững lại.
“ không đáng.” Tôi nói, bình thản. “Em không đáng.”
Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
“Chị…”
“Chỗ đậu của em, căn nhà của em, họ của em — chẳng có gì liên đến chị .”
Tôi cầm tập tài liệu in xong.
“Chị chỉ lấy lại những gì thuộc về mình.”
Tôi đặt tài liệu lên bàn cô ta, xoay người rời đi.
Phía sau cô ta còn nói gì —
Tôi không nghe rõ,
mà cũng không nghe.
Tối , tôi mở laptop, viết lại CV.
Cái công ty này — tôi không định ở lại nữa.
Không họ muốn đuổi tôi,
mà tôi không muốn ở lại.
Ba năm rồi.
Tôi tạo bao nhiêu giá trị cho công ty này?
Nhưng mắt họ, tôi không bằng một người biết khóc biết làm loạn.
Không bằng một người có họ làm sếp.
Tôi không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
8.
Cuối tuần, tôi hẹn ăn tối một người đồng nghiệp cũ.
Năm ngoái cô ấy nhảy việc sang công ty , giờ làm quản lý dự án.
“Nghe nói công ty cũ của cậu dạo này loạn lắm hả?”
Cô ấy hỏi.
“Ừm, cũng hơi.”
“Tớ nghe chút chuyện.” Cô nhìn tôi, “Vụ Tiểu Chu ấy, có thật không?”
“Vụ gì cơ?”
“Nghe nói cô ta lừa lấy tiền thưởng cuối năm của đồng nghiệp, thật là để mua chỗ đậu ?”
Tôi khựng lại một chút.
“Sao cậu biết?”
“Công ty tớ có người quen bên công ty cậu.”
Cô ấy nói.
“Chuyện này lan rồi.”
Tôi im lặng.
“À đúng rồi.” Cô ấy sực nhớ điều gì.
“Tớ còn nghe thêm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Cô ấy nghiêng người ghé lại gần hơn.
“Nghe bảo căn nhà mà Tiểu Chu nói… không 1 triệu 2 gì .”
“Là sao?”
“Là một căn cũ nát, nhà ngõ, chỉ tầm 800.000 thôi. Đặt cọc 240.000.”
Tôi ngây người.
“Bên nhà bạn trai cô ta trả một nửa, cô ta trả một nửa. là chỉ 12 vạn, đủ rồi.”
Cô ấy nói tiếp, “Chuyện này là người đồng nghiệp bên phía bạn trai cô ta kể .”
“ còn… cô ta nói thiếu 4 vạn đặt cọc…”
“Thì là tiền chỗ đậu chứ sao.”
Cô nàng hạ , “Chỗ 8 vạn, cô ta không muốn bỏ tiền, nên tìm mọi cách để người chi giùm.”
người tôi ù đi.
“Cậu biết không?” Cô ấy nói, “Tớ còn nghe, cô ta khóc lóc kể lể rất nhiều người là nhà nghèo, tiền mua nhà. Có người là bạn đại học cũ, cho vay 20.000 rồi mà tới giờ chưa trả.”
Tôi chẳng nói nổi nào.
“Tiểu Lâm à,” cô ấy nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc, “đừng ngây thơ nữa. kiểu người này, nói đạo lý không có tác dụng đâu.”
Tôi ngồi im, không nhúc nhích.