Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng mẹ tôi đanh .
“Mấy năm qua nó chăm sóc kỹ quá, đến mức không biết trời cao đất dày là gì.”
“ biết loại , trên thị trường mai chê đến thế nào không?”
“Người ta nhắn lại bảo già, thiếu lễ phép, lại mắt cao hơn đầu!”
“Kiều Hân, mươi chín rồi, đâu là mười chín! Đừng làm loạn , được không?”
Tôi đạp cửa bỏ ngoài.
Gió tối mang theo hơi ấm cuối hạ lướt qua, nhưng không cuốn đi được nỗi nghẹn ngực tôi.
Lá cây dưới lầu gió thổi phần phật.
Tôi đá mấy viên sỏi bên vệ đường, chẳng nước mắt lại trào .
là chia thôi mà, lại thành cả thế giới quay lưng?
Điện thoại túi khẽ rung.
Là tin nhắn của nhỏ bạn thân.
“Buổi xem mắt suôn sẻ chứ? cần tớ qua uống rượu với cậu không?”
Tôi vừa định nhắn lại.
Thì khóe mắt vô tình liếc thấy người đang ngồi trên băng ghế phía trước.
Là Chu Cảnh Trình.
Và người phụ nữ bên cạnh anh — là Tình, tình đầu của anh .
Tôi quay người định rời đi, nhưng không may đá trúng một chai nhựa rỗng ven đường.
Âm thanh lách cách vang , lập tức thu hút sự chú ý của người .
Chu Cảnh Trình quay phắt lại.
Khi mắt anh chạm vào tôi, mắt anh vụt qua một tia bối rối và lúng túng mà tôi chưa từng thấy.
Tình cũng ngẩng đầu tôi, mặt ta vẫn vương nước mắt.
Chu Cảnh Trình vội vàng bước tới, dáng vẻ phần hốt hoảng.
“Hân Hân, em lại ở đây?”
“ ngoài hóng gió thôi. Không làm phiền người, cứ tiếp tục đi.”
Tôi nhếch môi cười nhạt.
mắt Chu Cảnh Trình tôi đầy phức tạp.
“Em đang lầm gì à?”
“Không.”
Tôi lắc đầu.
Chúng tôi đã là người cũ, chẳng tư cách nói đến lầm hay không.
Tình cũng bước lại.
Giọng nghèn nghẹn:
“ Kiều, đừng lầm. Tôi… tôi là đột thấy buồn, nên Cảnh Trình mới an ủi tôi một chút…”
“ là giữa người, không liên quan gì đến tôi.”
Tôi xua , giọng đã hơi mất kiên nhẫn.
Tối nay thật chẳng suôn sẻ được nào.
“Hân Hân!”
Chu Cảnh Trình cau mày, giọng đầy mệt mỏi và khó chịu.
“Em đừng trút giận Tình .”
“Tôi?”
Tôi ngơ ngác vào mình.
Chu Cảnh Trình tôi với mắt thất vọng, rồi quay sang kéo Tình bỏ đi.
“Đi thôi, để bình tĩnh lại một mình.”
Tình tôi chút áy náy, rồi cũng rời đi theo anh.
làn gió lạnh, tôi siết chặt áo khoác, đi thẳng một mạch.
Tôi chọn vùi đầu vào công việc để phân tán tâm trí.
Ông sếp “hà tiện” của tôi tuần này đã khen tôi đến lần thứ năm.
“Không tệ, nếu cứ chăm thế này, thăng chức tăng lương là vấn đề thời gian.”
tôi với vẻ mặt đầy hài lòng.
Bề ngoài tôi giả vờ ngoan ngoãn, nhưng lòng thì đang giơ ngón giữa với hắn.
Chu Cảnh Trình, vẫn tiếp tục đứng dưới công ty chờ tôi sau giờ làm.
Cứ hôm chưa từng xảy .
“Hân Hân, chúng ta về thôi, lát khi trời lại mưa .”
Tôi không nhúc nhích.
“Chu Cảnh Trình, tôi đã nói anh đừng đến .”
“Tại chứ? Tại em lại đột ngột đòi chia ?”
Chu Cảnh Trình thật sự không nổi.
Rõ ràng chúng tôi rất hợp nhau, lại phải đến mức này?
Đúng lúc , sau lưng vang tiếng nói quen thuộc.
“ thể là vì vẫn vấn vương tình đầu — là tôi chăng?”
5
Tôi lườm một cái.
Phải, đúng vậy.
chính là tình đầu của tôi.
Một tình đầu chính quy, nghiêm túc.
mắt Chu Cảnh Trình lập tức quét về phía anh ta.
vốn dĩ ôn hòa của anh bỗng chốc căng , dây cung kéo đến cực hạn.
Anh không nói gì, gắt gao chằm chằm vào bàn của đang đặt trên vai tôi.
Tôi cảm nhận rõ ràng nhịp thở của Chu Cảnh Trình chậm hẳn đi một nhịp.
Thật sự hiếm thấy.
Bởi vì anh rất ít khi để lộ cảm xúc vậy trước mặt tôi.
thì vẫn thường, cười cười lại gần sát tôi.
“Hân Hân, lát phòng mình liên hoan, đi chung nha? Tiện thể anh giới thiệu ‘bạn gái cũ’ của anh cho cả phòng biết mặt.”
“Ai là bạn gái cũ của anh?”