Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

3

“Tin lành thì chẳng khỏi , tin xấu truyền nghìn dặm.”

Rất nhanh, không biết kẻ nào rảnh rỗi đã thêm mắm dặm muối, biến đám cưới này thành trò . Bỗng dưng tôi trở thành “bạch nguyệt quang” khiến cho Tề Minh liều lĩnh hủy hôn.

Cuộc hôn nhân vốn không tìm được điểm sai của tôi và Kiều lại đột nhiên có một vết nứt. Đám ruồi hóng chuyện vo ve quanh chúng tôi không dứt.

Kỳ lạ , Kiều vốn nổi không dung được hạt cát” lại không hề chất vấn tôi.

Anh nhẹ nhàng chắn hết lời đồn, bày hình tượng người chồng hoàn mỹ tin tưởng vợ. Ngay cả mấy người anh em từng chơi anh lấy làm khó hiểu.

Hà, cậu quản chồng ghê thật đấy, Kiều cậu thuần phục ngoan ngoãn, biết cậu có người bên ngoài mà chẳng dám lên .”

Lại nói bậy nữa.

“Đừng có gây chuyện!” Tôi cau mày trừng họ một lượt. “Các anh tưởng lửa không bén tới đuôi nên cứ yên tâm ngồi đó. Tôi anh trong sạch, thích thầm đó, hoàn toàn không có.”

Đến lượt bọn họ nói tôi bịa đặt, rồi ào ào lôi chuyện cũ như vỏ đậu vỏ mè.

Có người đếm trên tay: “Hồi cấp ba, nghe nói cậu ngất ở hội thao, Tề Minh dù sốt cao vẫn trèo tường sang trường mình để gặp cậu.

Lên đại học, anh ấy bỏ ngành có lợi thế, theo cậu chuyển khoa, ngày đêm đảo lộn học tập, bỏ hẳn vẻ kiêu ngạo để leo quan hệ học trưởng, uống đến xuất huyết dạ dày chỉ để giúp cậu viện nghiên thực tập.

Sau này cậu kết hôn, anh ấy không đến cậu có biết anh ấy lén gửi bao nhiêu phong bao không?”

Người ông giơ tay hiệu “tám”, tặc lưỡi: “ người nghèo làm nghiên khoa học thì đó gần như nửa gia sản rồi.”

“Giờ lại vì không buông được cậu mà hủy hôn, đắc tội nhà họ Minh.” Người ông lười biếng : “Cậu nói cậu không biết anh ấy thích cậu, chẳng phải chuyện hoang đường sao…”

Phòng riêng không biết từ lúc nào đã rơi tĩnh lặng. Tôi ngơ ngác anh , người khác kinh hãi anh . Người ông cuối nhận điều , nét mặt cứng đờ.

chuyện này đều từng ai đó giấu bằng cách nào đó, đến tận khi viện nghiên tôi mới biết có người tên Tề Minh.

Không biết ai mở .

Giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Các vị tán gẫu thế?”

“Pạch” một , lửa bật lên soi rõ đôi đen sâu của Kiều. Ngón tay dài của anh nhấn nhả bật lửa, khóe môi cong lên mà không hề có nụ .

4

Người bạn lỡ lời lảng tránh lạnh lùng của Kiều, lặng lẽ rút góc, kéo chặt mũ áo hoodie, im lặng không dám nói nữa.

Kiều đưa tôi về nhà.

Trong màn đêm, vai lưng anh thẳng tắp rộng lớn, toát sự nghiêm nghị và kiềm chế. dấu vết từng tàn nhẫn dữ dội nay dường như biến mất, trông anh như một quý công tử dịu dàngận như ngọc.

điều đó không có nghĩa anh dễ nói chuyện.

Tôi bàn tay đan chặt anh, nhẫn cưới trên tay lấp lánh, do dự một chút cuối không nhắc tới anh giấu tôi, chỉ lặp lại lời giải thích: “Em và anh… không có đâu.”

Kiều mở , để tôi ngồi . Nghe vậy anh buông tay, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua môi tôi mím chặt.

Anh khẽ nói: “Đừng căng thẳng, Hà. Anh biết em sẽ không làm điều khiến anh không vui.”

Có vẻ năm qua anh tu thân dưỡng tính, tính khí quả thật dịu nhiều. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cong anh.

tôi không ngờ, chuyện khiến anh không vui lại đến nhanh như vậy.

Hôm đó đêm anh công tác. Mưa bão ập tới dữ dội, tia sét trắng nhợt xé rách màn đêm.

Tôi sấm đ.á.n.h thức, theo thói quen lần tìm điện thoại. Một giờ sáng, mấy cuộc gọi nhỡ… từ Tề Minh.

Vừa thoáng nghi hoặc, anh lại gọi tới.

Nghĩ đến việc gần đây anh thư nhà họ Minh ồn ào, tôi đoán có lẽ anh gặp chuyện gấp nên bắt máy đưa lên tai.

anh?”

Bên kia mưa gió rít lên, như lái . Anh thở gấp, nói rất nhanh: “ Hà, anh muốn nhờ em một việc.”

Anh nói hộ chiếu của mình ở viện nghiên chìa khóa tủ lại làm mất, muốn nhờ tôi lấy.

Rõ ràng chuẩn chạy trốn.

Việc này mười phần gấp gáp, không thể trì hoãn. Tôi theo đó mà căng thẳng, lắp bắp đồng ý, vội khoác áo ngoài, cầm chìa khóa chạy xuống lầu.

Tề Minh vừa đến, cả người ướt sũng, thân hình như mưa gột sạch, mảnh mai như trúc. Thấy tôi, đôi mệt mỏi của anh lóe sáng, cởi áo khoác choàng lên người tôi che mưa, ba bước thành hai đón tôi từ .

Trong ẩm thấp bức bối, Tề Minh lái về phía đại lộ Ngô Đồng. Tôi vẫn còn ngơ ngác, thấy lộ trình hơi vòng xa bèn nhắc: “ anh, anh nhầm đường rồi, rẽ trái sẽ nhanh hơn đấy.”

Bàn tay nắm vô lăng của Tề Minh căng đến nỗi gân xanh nổi lên, hướng về tôi vừa dịu dàng vừa kiên quyết.

Tôi nghe anh nói: “ Hà, anh nhé.”

sáng phía trước quét qua tôi còn kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, bên tai vang lên phanh chói tai.

Tề Minh đột ngột phanh gấp. Dưới đèn đường vàng vọt, bảy tám chiếc đen chắn ngang. Từng người từ trong bước xuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương