Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhíu mày, Đới Tuyết Kiều ấn nút tạm dừng, hỏi tôi thế.
Hình ảnh dừng đúng chỗ bó hoa cưới — đó hoa linh lan tươi, trên bánh chẳng có đôi người nhỏ xíu .
Tôi hoang mang nhìn Đới Tuyết Kiều: “Em hồi nhỏ anh rất thích Lego, giờ trong nhà chẳng thấy bộ ?”
Trong không khí im lặng thoáng chốc, Đới Tuyết Kiều ghé , bờ vai rộng chắn hết ánh sáng, khẽ tôi.
Những nụ vụn như mưa dồn dập, hòa với khàn thấp anh, nóng bức, mê mụ.
Anh nói: “ ngoan, anh không thích Lego đâu, em nhầm rồi.”
7
Tôi “ nhầm” ngày nhiều chuyện, Đới Tuyết Kiều không nhắc tôi nữa.
Ví dụ anh dị ứng hải sản, vậy mà vẫn tự nhiên nhận bát hoành thánh nhân gạch cua tôi ăn không hết. Mãi nửa đêm người anh nóng ran, nổi mẩn đỏ khắp người tôi mới sực tỉnh, hoảng hốt gọi anh dậy để gọi bác sĩ.
Nhưng tôi rõ ràng hồi nhỏ chúng tôi hay ăn chung một bát hoành thánh nhân gạch cua. Ngày cô giúp việc nhà tôi người miền biển, thích nấu món kiểu Nam Dương, cười Đới Tuyết Kiều mỗi lần lén nhìn tôi, hai tai đỏ hơn cả mặt trời tháng Bảy ở Mã Lai.
Tôi bắt thường xuyên . Trong mùa hè luôn oi nồng ẩm ướt, không giống sự khô ráo thủ đô. Một cậu mặc chiếc áo đối khâm cũ rộng thùng thình, trông như tiểu đồng thời Dân Quốc.
Cậu chạy tới, đôi mắt đen thật to sau cặp kính đen khổ lớn làm cả người như nặng chân nhẹ. Cậu lanh lợi tránh qua dãy nguyệt quế, dành dành, hoàng kim cúc trong vườn, như con bướm nhỏ bay vào dưới mái hiên, chống lan can cẩm thạch, gương mặt thanh tú ngẩng về phía tôi.
Một miền Nam dịu dàng vang : “Tiểu Hà, mẹ nấu hoành thánh nhân gạch cua với xoài xanh trộn ớt, em có ăn không?”
Tôi muốn gập sách để đi theo cậu, nhưng bên cạnh có một thiếu niên khác kéo tôi , lạnh như tuyết: “Cô không ăn, cậu cút xa chút.”
Thiếu niên đuổi cậu đi.
Giấc lúc tối, bóng ba người kéo dài, xa.
Tôi giật mình tỉnh dậy, lưng không hiểu đẫm mồ hôi lạnh. Điều hòa trong phòng để rất thấp nhưng cửa sổ không đóng chặt, gió đêm thổi bay rèm thô, rắc xuống một vệt ánh trăng nhạt.
Bên cạnh, Đới Tuyết Kiều ngủ rất yên, sống mũi không hằn dấu kính thường đeo, thỉnh thoảng anh mang cặp vàng mảnh chống ánh sáng xanh. kiểu đen dày cộp quê mùa ngốc nghếch trong , tôi thấy một lần trên người .
Ký ức lộn xộn khiến tôi đau như nổ tung, tôi ôm trán cúi thấp.
“Tiểu Hà…” Đới Tuyết Kiều thức dậy, xa xa truyền .
Tôi nghe không rõ, cho khi anh ôm chặt tôi trong lòng, nhẹ nhàng đung đưa như dỗ trẻ: “ ngoan anh gặp ác mộng phải không, thôi thôi , đừng sợ, có chồng ở đây, không ai làm em tổn thương được.”
Không hiểu , nghe trầm anh an ủi, nước mắt tôi cứ trào ra.
“Lúc em nhầm người… em có rồi phải không…” tôi khẽ hỏi.
Bàn Đới Tuyết Kiều vuốt lưng tôi khựng , rồi anh siết chặt cánh , hàm ý khó đoán: “Không, em không có .”
8
Đi viện làm hàng loạt kiểm tra chi tiết, bác sĩ kết luận: do chấn thương não ba năm trước dẫn mất trí , giờ đang dần hồi phục.
“Chấn thương gì?”
Ra khỏi phòng khám, điều hòa viện lạnh ngắt, Đới Tuyết Kiều khoác áo choàng vai tôi. Nghe tôi hỏi, anh thản nhiên: “Trước khi đính , em vô ý ngã cầu thang.”
Tôi hỏi không nói cho tôi biết.
Đới Tuyết Kiều nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: “Bác sĩ không , dù gì quên vài người không quan trọng thôi.”
Phải không…
Tôi chậm rãi bước ra ngoài, Đới Tuyết Kiều dừng một bước, tôi chờ ở sảnh, anh đi lấy t.h.u.ố.c an thần.
Người trong viện đông, chẳng bao lâu bóng dáng anh đã lẫn vào đám đông. Tôi cúi ngồi trên băng ghế, nhìn vệt sáng nhiều màu lọt xuống từ mái kính.
Đột nhiên tôi nghe có người gọi.
“Tiểu Hà.”
Tôi ngẩng hồ.
đeo cặp kính đen , xách một chiếc túi nữ, đứng giữa dòng người, trong khoảnh khắc ký ức cũ dâng trào như sóng.
Cậu con trai mẫu ngày xưa tên đã lớn, thông dịu dàng, cậu học sinh ngoan nhã. So với Đới Tuyết Kiều hàng xóm hay cau có thì dễ chịu hơn nhiều.
Tôi từng lén yêu , mối tình ngây ngô, cùng trú mưa dưới một chiếc áo đồng phục, thứ cảm giác chua ngọt phồng thành ảo tưởng rằng cần được anh nắm thì bão tố có thể vượt qua.
Nhưng mối tình bị Đới Tuyết Kiều phát hiện, anh mách bố mẹ tôi, thế mẫu bị đuổi, chuyển trường.
đại học, tôi và gặp , tình cảm như lửa gặp cỏ khô bùng , không ai cản nổi. Bố mẹ chê anh nghèo, anh liền lao vào học, mong sau khi tốt nghiệp có thể cùng tôi ra nước ngoài.
Rồi một ngày anh không nhắc nữa, như có tâm sự. Tôi giận vì anh giấu tôi chuyện gì đó, một mình sang nước ngoài.
Thời gian , người thường xuyên bay thăm tôi Đới Tuyết Kiều.
Có lẽ trong lòng vẫn chưa buông, một mùa Giáng Sinh tôi và hàn gắn. Anh thành công, cầu tôi ở nhà thờ Ý, tự xếp tặng tôi bó hoa Lego hoàn mỹ nhất.