Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

“‘Nỗi khổ’.” Kiều nghiêng đầu nhếch môi cười lạnh: “Nỗi khổ ba triệu đồng đổi lấy ngủ với Minh Hồi sao?”

Không khí đặc lại một thoáng.

Tôi gương mặt Minh lập tức đỏ lên, dáng vẻ nho nhã biến mất, gào lên: “Mẹ tôi bệnh tôi làm sao! Nhà vốn khinh tôi, họ tôi càng xong đời.

“Cái loại thiếu gia mạ vàng anh hiểu gì? Nhiều qua anh Minh Hồi , ngoài dùng quyền lực thủ đoạn bẩn thỉu ép buộc, anh còn làm gì? có yêu anh không? Không, ấy sợ anh đấy!”

Sợ là một con rắn độc vô hình. Yêu hận còn có thể đan xen, còn sợ không. Một vì sợ mà phải bất lực ở bên, dù bao nhiêu ái ân không xóa nổi khao khát chạy trốn.

Kiều nghe , các ngón tay khựng lại. Minh chớp lấy cơ hội thoát , vung tay định đ.á.n.h trả.

“Đủ rồi!”

12

Tôi vội nâng cao giọng ngăn cản, nhân lúc bảo vệ còn ngơ chạy tới.

Hai đều có thương tích, tôi đỡ Kiều trước, chuẩn tiến thêm hai bước đỡ Minh Kiều nhẹ nhàng khóa lấy cổ tay tôi.

đang lặng lẽ nói: đừng chọn anh ta nữa.

Tôi an ủi, vỗ nhẹ mu bàn tay anh: “Chồng , nghe , lát nữa chúng ta sẽ nhà.”

Ngón tay Kiều khẽ run, tôi giây lát, tay, cụp gật đầu.

Một bên, Minh ôm mũi được tôi kéo dậy, anh ta không muốn tôi thấy bộ dạng thê t.h.ả.m nên luôn quay lưng phía sáng, ẩn mình trong bóng.

Cảnh này giống hệt xưa, lần đầu anh ta gặp tôi thế, đỏ mặt giấu phần tay áo thủng lỗ sau lưng.

Học cách gọi trên TV, cúi đầu ngượng ngùng gọi tôi: “ thư.”

mẹ tôi cười đến nheo , tôi cười, đi tới nắm tay anh, vui vẻ vì mình có thêm một bạn mới: “Gọi đi, Tô , còn anh tên gì?”

Thế là anh ta nhỏ giọng đổi tên mình, đổi luôn cơ hội hai số phận chạm vào nhau.

Anh ta là có lòng tự trọng rất cao, tôi luôn . Nhiều lần, anh ta thà lộ vài khuyết điểm nhỏ trước mặt khác, chứ nhất quyết giấu tôi.

Giờ tôi rõ. Anh ta không hoàn hảo. Anh ta có những cái phàm trần, cho rằng đàn ông có chí tuyệt đối không vay tiền yêu, anh ta nhận nhành ô liu từ tay phụ nữ khác nhưng không kêu than với tôi.

Gương mặt nghiêng của Minh thoáng buồn bã, anh ta khàn giọng nói: “Xin lỗi , anh lừa , còn khiến thương, nhưng anh tới chỉ nói cho , đó anh bạn của Minh Huệ lừa uống rượu có t.h.u.ố.c mới… còn chuyện giờ ta m.a.n.g t.h.a.i là vì ta bảo chỉ cần thêm lần cuối cùng sẽ tha…”

Cảm xúc dâng trào, anh nghẹn ngào không nói tiếp.

“Không cần nói nữa.”

Tôi phủi bụi trên vai anh ta, dịu dàng: “Mẹ anh giờ còn khỏe không?”

“Ừ.” Giọng Minh khàn đặc.

Tôi anh ta: “Xin lỗi, đó tôi không tinh ý nhận anh vất vả.”

“Sao có thể trách …” Cổ họng Minh lăn lên xuống, đang cố nuốt nước .

Gió đêm nhẹ thổi, sự dịu dàng ấy cuối cùng có thể xoa dịu mọi ấm ức đau lòng.

“Tôi nhớ anh luôn thích trẻ con.”

Minh kinh ngạc tôi, trong ươn ướt vằn máu.

Tôi thật lòng cười: “Chúc mừng anh nhé, tâm nguyện thành.”

Phải học cách xuống, bởi số phận chúng tôi chéo đường từ lâu, mỗi có một con đường riêng. nên có một từ biệt chính thức.

Tôi nói: “Hôm tôi kết hôn, anh không tới, ở đây, cho tôi xin một chúc bù nhé.”

Minh đứng trong gió, tóc thổi rối, gầy gò có thể ngã bất cứ lúc nào, anh ta tôi rồi Kiều phía sau lưng tôi.

Lâu lắm, anh ta bé bất lực nào Kiều đuổi đi, nhợt nhạt mấp máy môi: “Được…”

Anh ta run run hít thở, khó khăn nói: “ , chúc kết hôn… hạnh phúc.”

chúc muộn ba , là sự bỏ muộn ba .

Tôi quay lại, chủ động nắm tay Kiều đang đợi, anh cúi tôi, siết chặt bàn tay đáp lại.

Nhẫn cưới chạm nhau nơi đốt ngón tay, trong đêm tối phát chút sáng vĩnh cửu.

13

sau, tôi rất ít nghe tin Minh.

Anh ta rời viện nghiên cứu ở đây, cùng Minh Huệ sang nước ngoài định cư.

A Nam chuyện kinh ngạc nửa ngày, mãi mới khép được hàm: “ bạch nguyệt quang chỉ là cái bóng đèn lớn, uổng công bà đây còn đứng phía anh ta!”

Tôi nheo , nghi hoặc: “Hôn lễ đó là cố ý lôi tôi vào phải không?”

“Ờ…” A Nam gãi mũi ngượng ngùng, nhận lấy trà hoa tôi đưa, nói lí nhí: “Anh ta nói đáng thương quá, tôi cứ tưởng anh ta là chân ái của , còn Kiều là phản diện thú tính cơ.”

Tôi cạn : “Thế mà trước đó còn nói Kiều ôn hòa nhã nhặn, có lễ có độ.”

“Khụ khụ khụ.” Trà suýt phun , A Nam trợn : “Chị nói thôi, chồng trước kia thế nào ai quên được?”

ấy than một thôi một hồi:

Tùy chỉnh
Danh sách chương