Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Email của lão Trần khiến đầu ngón tay tôi lạnh toát.

“Căn hộ đứng tên Mộng được mua cách đây năm năm, khoản tiền đặt cọc chuyển từ tài khoản của Lam Thế Kiệt.”

Tôi phóng to ảnh chụp sao kê ngân hàng trong tệp đính kèm — là tài khoản tiết kiệm chung giữa tôi và Lam Thế Kiệt.

Số tiền: 800.000.

Ngày giao dịch: đúng ngày kỷ niệm kết của chúng tôi.

Tôi nghẹn họng. Tôi vẫn nhớ rõ hôm , Lam Thế Kiệt nói ty đột xuất cử anh ta đi tác.

“Tĩnh Đàn, sang năm định mình sẽ tổ chức bù.” — Anh ta cam kết qua điện thoại.

Hóa ra, là dùng tiền chung của chúng tôi để mua cho người cũ.

Cửa phòng làm việc vang lên gõ nhẹ, tôi lập tức chuyển màn .

“Vào đi.”

Ôn Tử Hiên ôm cuốn sách thiên văn đứng ở ngưỡng cửa, bộ đồ ngủ khiến nó trông càng gầy gò.

“Dì ơi, có thể giảng cho cháu này không?” – Nó vào một trang trong sách. – “Cháu không đọc được mấy chữ này.”

là phần giới thiệu chi tiết về thiên hà Tiên Nữ, đúng là có nhiều thuật ngữ khó.

“Con chưa ngủ được à?” – Tôi ra hiệu cho nó ngồi cạnh mình.

Nó gật đầu, trên người phảng phất mùi bạc hà của kem đánh răng trẻ em.

Tôi giải thích từ về “cấu trúc xoắn ốc” và “vùng thành sao”, nó chăm chú lắng nghe.

“Dì biết nhiều .” – Nó khẽ nói.

“Vì dì là luật sư, nên đọc rất nhiều sách.”

Nó bỗng :

“Luật sư là người giúp người tốt chống lại người xấu hả dì?”

Tôi sững lại một chút:

“Không hẳn vậy. Luật sư là người đảm bảo ai cũng được đối xử bằng.”

“Thế… nếu người xấu giả làm người tốt thì sao?”

Tim tôi lỡ một nhịp:

“Luật sư sẽ tìm ra sự .”

Ôn Tử Hiên cúi trang sách:

“Mẹ cháu nói, sự … đôi khi rất đau lòng.”

Đây là lần đầu tiên thằng bé chủ động nhắc đến Mộng.

“Con… có nhớ mẹ không?” – Tôi nhẹ giọng .

Ngón tay nó siết chặt mép trang sách:

“Có… đôi khi. là…”

chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên, cắt ngang lời nó.

Trên màn tên quen thuộc — Lam Thế Kiệt.

Ôn Tử Hiên giật bắn người con thỏ bị hoảng:

“Cháu… cháu đi ngủ đây!”

Nó vội vã chạy ra ngoài, suýt nữa đâm sầm vào Lam Thế Kiệt vừa bước đến.

“Chưa ngủ à?” – Lam Thế Kiệt cau mày theo bóng thằng bé rồi quay sang tôi. – “Tĩnh Đàn, chúng ta cần nói chuyện.”

“Nói gì?” – Tôi gập máy tính lại. – “Nói về chuyện anh tiền tiết kiệm chung để mua cho Mộng?”

Gương mặt anh ta lập tức cứng lại:

“Em điều tra anh?”

làm lại điều anh làm với tôi.” – Tôi đứng dậy. – “Làm giả giấy , tráo trắng thay đen.”

Lam Thế Kiệt bất ngờ túm cổ tay tôi:

“Anh làm vậy là vì Tử Hiên! khi Mộng mất, thằng bé không nơi nào để đi!”

“Thế nên anh vứt nó cho tôi?” – Tôi hất tay anh ta ra. – “Không thèm tôi một câu?”

“Nếu anh , em sẽ đồng ý à?” – Anh ta bật cười lạnh – “Chúng ta kết năm năm, em chưa có con!”

Lồng ngực tôi bị đấm một cú mạnh:

“Vậy điều khoản không sinh con trong hợp đồng nhân, giờ thành lỗi của tôi?”

“Thì thay đổi cũng được!” – Anh ta gào lên – “Em mấy gia đình khác đi, ai mà không—”

“Không có ông chồng nào đi nuôi con riêng với người tình cũ à?” – Tôi ngắt lời. – “Lam Thế Kiệt, anh khiến tôi buồn nôn.”

Gương mặt anh ta đanh lại:

“Ôn Tĩnh Đàn, em đừng quá đáng. Tử Hiên là một trẻ, nó cần một mái !”

“Vậy thì nó nên tìm mẹ ruột của mình mà xin một mái .” – Tôi lạnh lùng đáp. – “Không ăn trộm từ người khác.”

Lam Thế Kiệt đột nhiên giơ tay lên.

Tôi thẳng vào mắt anh ta:

“Đánh đi. Tôi sẽ lập tức xin lệnh cách .”

Tay anh ta khựng lại giữa không trung, cuối cùng đập mạnh bàn.

“Không thể nói lý với em!” – Anh ta quay lưng bỏ đi, sập cửa rầm.

Tôi hít sâu một hơi, mở lại máy tính, tiếp tục xem dữ liệu mà lão Trần gửi đến.

Vụ tai nạn của Mộng quả có nhiều điểm đáng ngờ — hệ thống phanh hỏng, nhưng hồ sơ bảo dưỡng cho thấy xe vừa được kiểm tra toàn diện ba tháng trước .

Tôi đánh dấu lại những thông tin trọng, chuẩn bị hôm đến gặp luật sư chuyên về của mình.

Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi nấc khe khẽ.

Lần theo âm thanh, tôi đến phòng dành cho khách.

Ôn Tử Hiên đang cuộn tròn trên giường, mặt đẫm nước mắt.

Nó gặp ác mộng.

Tôi do dự một chút, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó:

“Không sao rồi, là mơ thôi.”

Nó choàng tỉnh, thấy tôi thì càng hoảng hơn:

“Dì… dì ơi…”

“Mơ thấy gì thế?” – Tôi đưa cho nó một giấy lau.

Nó lắc đầu, quyết không chịu nói.

Tôi để ý thấy có một góc ảnh lộ ra từ dưới gối của nó.

Lợi dụng lúc thằng bé vào rửa mặt, tôi lén rút ra xem — bức ảnh chụp Mộng đang ôm một Ôn Tử Hiên bé xíu, phía là khu vui chơi.

Mặt tấm ảnh có ghi dòng chữ:

“Chúc mừng sinh nhật 5 tuổi của Tử Hiên. Mẹ sẽ mãi mãi yêu con.”

Nét chữ đã mờ, rõ ràng được vuốt ve rất nhiều lần.

Tôi nhẹ nhàng đặt ảnh lại chỗ cũ, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác khó tả.

Trong văn phòng luật, luật sư Lâm lắc đầu khi xem hết tất cả hồ sơ.

“Tình không khả . Lam Thế Kiệt tự ý đăng ký trẻ dưới danh nghĩa của cô, cấu thành hành vi nhận con nuôi trái pháp luật.”

“Có thể kiện anh ta không?”

“Được. Nhưng tòa sẽ ưu tiên lợi ích của trẻ.” – Luật sư Lâm đẩy kính lên sống mũi. – “Hiện tại, về mặt pháp lý, cô chính là mẹ hợp pháp của cậu bé.”

Tôi siết chặt nước:

“Có cách nào hủy bỏ không?”

“Hai hướng: một là chứng minh thủ tục nhận con nuôi có vi phạm pháp luật; hai là…” – anh ta ngập ngừng – “chính trẻ chủ động đề nghị chấm dứt hệ.”

Tôi chìm vào suy nghĩ. Ôn Tử Hiên rõ ràng sẽ không tự nguyện rời bỏ “ngôi ” duy sót lại của mình.

một vấn đề nữa.” – Luật sư Lâm nói thêm – “Nếu , với tư cách ‘mẹ’, cô có khả năng chia sẻ trách nhiệm nuôi dưỡng.”

Tôi bật ngẩng đầu:

“Gì cơ?”

“Trừ khi có thể chứng minh trẻ không liên gì đến cô.” – Anh ta thở dài. – “Nhưng trong sổ hộ khẩu, đen trắng rõ ràng…”

Rời khỏi văn phòng luật, tôi đứng dưới nắng gay gắt, cảm thấy chóng mặt.

Lam Thế Kiệt đã giăng sẵn một bẫy chết người — hoặc tôi chấp nhận con riêng của anh ta, hoặc mang là người mẹ ruồng bỏ “con ruột”.

Điện thoại rung lên, tin nhắn từ lão Trần:

“Đã xác nhận: một tuần trước khi tai nạn xảy ra, Lam Thế Kiệt đến gara xe.”

Tôi nheo mắt lại.

Chiếc xe là xe ty cấp cho Lam Thế Kiệt, vốn không cần đem đi sửa.

Trừ khi…

Một kế hoạch lạnh lùng dần thành trong đầu tôi.

Trên đường về, tôi ghé qua Cục quản lý xuất nhập cảnh.

“Luật sư Ôn! Gió nào đưa cô đến đây vậy?” – Trưởng phòng Vương hồ hởi chào đón.

Tôi mỉm cười:

thăm một chút. Nếu một người từ bỏ quốc tịch Hoa Quốc…”

Nửa , tôi cầm được đầy đủ biểu mẫu và hướng dẫn quy trình.

Khi tôi về đến , Lam Thế Kiệt vẫn chưa về, Ôn Tử Hiên đang ngồi xem chương trình khoa học trong phòng khách.

“Dì ơi!” – Nó vào tivi. – “Người ta nói vũ trụ sẽ giãn nở mãi mãi!”

Tôi ngồi cạnh nó:

“Đúng rồi, cho đến khi tất cả các ngôi sao đều lụi tắt.”

“Vậy… người chết rồi có biến thành sao không dì?” – Nó đột ngột .

Tôi ánh mắt đầy mong đợi của nó, không nỡ phá hủy ảo mộng trẻ con:

“Có một số người sẽ vậy.”

“Mẹ cháu chắc chắn là sao Thiên Lang.” – Nó thì thầm. – “Ngôi sáng ấy.”

Ngực tôi nghẹn lại, tôi vội chuyển đề tài:

“Tử Hiên, dì cần con giúp một việc.”

“Việc gì ạ?”

“Ký tên.” – Tôi ra “đơn xin tham gia hoạt động ngoại khóa” từ trường – “Đi tham đài thiên văn.”

Nó vui vẻ ký tên, nét chữ xiêu vẹo trẻ nhỏ thường thấy.

Tôi cất đơn đi, bên dưới là một biểu mẫu khác — đơn tự nguyện từ bỏ quốc tịch.

Tối , Lam Thế Kiệt trở về, vẻ mặt u ám.

“Tử Hiên, vào phòng làm bài tập.” – Anh ta ra lệnh.

Khi thằng bé ngoan ngoãn rời đi, Lam Thế Kiệt ném lên bàn một chồng giấy :

“Cô đến gặp luật sư Lâm?”

“Tôi có quyền tư vấn pháp lý.” – Tôi thong thả cắt miếng bò bít tết.

“Ôn Tĩnh Đàn!” – Anh ta hạ thấp giọng. – “Rốt cuộc cô gì?”

.” – Tôi đặt dao nĩa . – “Anh tay trắng rời đi.”

Anh ta bật cười lạnh:

“Mơ đi! ty là tôi gầy dựng từ hai bàn tay trắng!”

“Bằng tiền chung của chúng ta.” – Tôi nhắc. – “Và anh tôi tố cáo chuyện làm giả giấy không?”

Gương mặt Lam Thế Kiệt biến sắc:

“Cô… sẽ không làm vậy. thế sẽ hại đến Tử Hiên.”

“Nó không con tôi.” – Tôi lạnh lùng đáp. – “Tôi không tâm.”

Chúng tôi giằng co bằng ánh mắt, cho đến khi khóc của Ôn Tử Hiên vọng ra từ phòng.

“Lại gặp ác mộng nữa?” – Lam Thế Kiệt nhíu mày đứng dậy.

Tôi đi trước một bước:

“Để tôi.”

Ôn Tử Hiên đang ngồi ôm gối trên giường, nước mắt rơi lã chã.

“Con mơ thấy gì vậy?” – Tôi ngồi mép giường.

“Mẹ… mẹ gọi con trong bóng tối…” – Nó thổn thức. – “Mẹ nói lạnh lắm…”

Tôi cứng người, khẽ vỗ về lưng nó:

là mơ thôi.”

Nó túm chặt vạt áo tôi:

“Dì ơi, người chết rồi… sự sẽ thành sao không?”

Tôi đôi mắt đẫm lệ ấy, kế hoạch lạnh lùng trong đầu đột nhiên chao đảo.

“Sẽ thành.” – Cuối cùng tôi nói. – “Ngôi sáng .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương