Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nắm tay Ôn Tử Hiên bước ra khỏi văn phòng, bàn tay nó vẫn còn run nhẹ trong lòng bàn tay tôi.
“Dì…” – Ra đến cổng trường, nó bỗng dừng lại. – “Cháu… có thể gọi dì là mẹ không?”
Nắng chiếu lên gương mặt nhỏ đang ngẩng lên — ngây thơ, nghiêm túc, dễ tổn thương.
Tôi nghẹn họng:
“Sao con lại gọi dì là mẹ?”
“Vì… như mấy sẽ không chọc cháu nữa.” – Nó cúi đầu – “Với lại… dì với cháu lắm…”
Tôi ngồi , nhẹ nhàng ôm nó vào lòng:
“Không, Tử Hiên. Đừng thay đổi thân làm vừa lòng người khác. Khi nào con thật lòng gọi, hãy gọi. Được không?”
Nó tựa đầu lên vai tôi, khẽ gật. Tóc nó cọ vào cổ tôi, ngưa ngứa.
Khoảnh khắc , tôi bỗng nhận ra…
Thằng bé này đã thật sự bước vào tim tôi.
Buổi tối, Lam Thế Kiệt nổi trận lôi đình khi chuyện ở trường.
“ dám nói con tôi là đồ con hoang? Ngày mai tôi đến trường dạy cho bọn chúng một bài học!”
“Chuyện đã giải quyết xong rồi.” – Tôi điềm tĩnh, gắp cho Ôn Tử Hiên một miếng cá.
Lam Thế Kiệt tôi, rồi lại thằng bé đang cúi đầu ăn cơm, mặt phức tạp.
“Tĩnh Đàn…” – Anh ta hiếm hoi dịu giọng. – “Cảm ơn em.”
Tôi không đáp, nhắc Tử Hiên:
“Ăn xong nhớ uống thuốc nhé.”
Trước khi ngủ, Ôn Tử Hiên kéo tay tôi vào phòng, trông thần bí lắm:
“Dì ơi, cháu có cái này cho dì xem.”
Nó lôi cặp sách ra một tờ bài kiểm tra toán — điểm 10 tròn trĩnh, giơ cao trước mặt tôi.
“Giỏi quá!” – Tôi khen thật lòng. – “ thưởng gì nào?”
Nó lắc đầu, rồi bất ngờ lao vào lòng tôi:
“Dì bảo vệ cháu, đó là phần thưởng tuyệt nhất rồi.”
Trái tim tôi như tan chảy. Tôi dịu dàng vỗ lưng nó.
Sau khi nó ngủ say, tôi quay lại phòng làm việc, tiếp tục hoàn thiện hồ sơ ly hôn.
Lão Trần gửi đến email mới:
“Lam Thế Kiệt có quan hệ mờ ám với thực tập sinh Dương Liễu của công ty, có ghi nhận vào khách sạn.”
Tệp đính kèm là vài tấm mờ — Lam Thế Kiệt ôm một cô gái bước vào khách sạn.
Ngày ghi hình: Tuần trước.
Ngay khi Ôn Tử Hiên đang sốt nhập viện.
7
Tôi cười , thêm loạt mới vào thư mục cứ.
Điện thoại sáng lên — tin nhắn Tô :
“Tìm thấy nhật ký của chị tôi. Có phát hiện quan trọng. Mai gặp nhé?”
Tôi trả lời:
“Mười giờ sáng. Chỗ cũ.”
Sáng hôm sau, tôi lại gặp Tô ở cổng sau nhà Đồng Tâm.
Quầng mắt cô đỏ ửng, đưa cho tôi một cuốn sổ tay màu hồng:
“Trang cuối cùng.”
Tôi lật ra — nét chữ ngay ngắn, mềm mại của Tô Mộng hiện lên:
“Thế Kiệt cuối cùng cũng chịu nhận Tử Hiên, điều kiện là sang tên căn hộ. Vì con, đồng ý. Nhưng hôm nay phát hiện đã có thai… sẽ giữ đứa bé này bằng mọi giá…”
Ngày viết: trước tai nạn một ngày.
Tôi hít vào một hơi :
“Cô mang thai sao?”
Tô gật đầu:
“ giám định y không nhắc đến… Điều đó nghĩa là…”
“ báo cáo đã bị can thiệp.” – Tôi đóng nhật ký lại. – “Cho tôi sao chép này được không?”
“ gốc thì không.” – Cô rút lại cuốn sổ. – “Nhưng tôi đã chụp lại.”
Cô gửi cho tôi loạt chụp, bao gồm trang cuối cùng.
“Luật sư Ôn…” – Tô bất ngờ nắm lấy tay tôi. – “Tử Hiên… ổn chứ?”
Tôi nhớ đến cái ôm tối hôm qua:
“Nó đang dần thích nghi.”
“Lam Thế Kiệt đối xử với nó thế nào?”
“Bề ngoài thì .” – Tôi ngập ngừng. – “Nhưng chủ yếu là diễn cho tôi xem.”
Tô cắn môi:
“Sau khi chị tôi chết, toàn bộ tiền bảo hiểm bị Lam Thế Kiệt lấy . Hắn nói là nuôi Tử Hiên…”
“Tiền bảo hiểm?” – Tôi nhíu mày. – “Bao nhiêu?”
“Hai triệu.” – Tô cười khẩy. – “Người thụ hưởng ban đầu là tôi, nhưng một tháng trước tai nạn, đã bị đổi thành tên Tử Hiên.”
Lại thêm một “trùng hợp”.
Rời khỏi nhà , tôi đến thẳng văn phòng luật sư.
“Luật sư Lâm, nếu giấy tử và báo cáo y bị làm giả thì sao?”
Anh ta đẩy gọng kính, nghiêm giọng:
“Đó là án hình sự nghiêm trọng. chết ?”
“Tô Mộng.” – Tôi đưa chụp nhật ký ra. – “Cô có thể đã mang thai lúc tai nạn, nhưng y không đề cập gì.”
Gương mặt luật sư Lâm lập tức căng thẳng:
“Như thì có khả năng là giết người có chủ đích. Cô có bằng gì không?”
“Tôi vẫn đang tìm.”
“Hãy cẩn thận.” – Anh ta nghiêm nghị. – “Nếu Lam Thế Kiệt thực sự làm chuyện đó, hắn có thể trở nên rất nguy hiểm.”
Trên đường về, tôi nhận được cuộc gọi giáo chủ nhiệm của Tử Hiên:
“Luật sư Ôn, hôm nay Tử Hiên lại xảy ra mâu thuẫn với Triệu Minh…”
“Lại mắng mỏ sao?”
“Không…” – Giọng cô giáo có vẻ khó xử. – “Lần này là do Tử Hiên đẩy ngã.”
Tôi sững người:
“Thằng bé ra tay trước?”
“Vâng… Tuy Triệu Minh không sao, nhưng bị một phen hoảng loạn…”
Khóe môi tôi bất giác nhếch lên:
“Tôi sẽ đến trường ngay.”
Cổng trường, tôi thấy Ôn Tử Hiên cúi đầu ủ rũ, bên cạnh là Lam Thế Kiệt đang giận dữ.
“Cô dạy con kiểu gì ?” – Vừa thấy tôi, anh ta đã quát. – “Giờ nó đánh người rồi!”
Tôi ngồi ngang tầm với thằng bé:
“Con đẩy vì chuyện gì?”
“Nó nói…” – Giọng Tử Hiên lí nhí – “Nói dì không phải mẹ ruột, sẽ chẳng bao giờ thật lòng thương cháu…”
“Thế là con đẩy nó?” – Tôi hỏi.
Thằng bé gật đầu, nước mắt lăn dài:
“Nó nói dối… Dì với cháu lắm…”
Tôi ôm nó vào lòng:
“Lần sau phải nói với cô giáo. Đừng dùng tay chân, được không?”
Nó tựa đầu vào vai tôi, gật gật.
Lam Thế Kiệt đứng bên, cười :
“Mẹ nhân hậu quá cũng hại con thôi.”
“Ít ra nó còn thật lòng với .” – Tôi nói đầy ẩn ý.
mặt Lam Thế Kiệt thay đổi, không nói thêm gì.
Tối hôm đó, tôi chính thức gửi đơn ly hôn lên tòa án.
Lý do: ngoại tình, bạo hành gia đình và che giấu tài sản chung.
Tôi yêu cầu chia 70% tài sản chung và giành quyền nuôi dưỡng Ôn Tử Hiên.
Lam Thế Kiệt nhận được trát toà khi đang ăn tối.
“Cô…” – Hắn trừng mắt tờ giấy, mặt sầm lại. – “Cô điên rồi ?!”
Ôn Tử Hiên hoảng sợ làm rơi đũa.
“Tử Hiên, về phòng .” – Tôi bình thản nói.
Đợi thằng bé rời khỏi, Lam Thế Kiệt đập lật bàn ăn:
“Quyền nuôi dưỡng? Cô cũng xứng ?!”
“So với một kẻ bị tình nghi giết người…” – Tôi cười . – “Cô nghĩ tòa sẽ chọn ?”
Gương mặt hắn đông cứng lại:
“Cô… cô nói linh tinh cái gì ?”
“Tô Mộng đã mang thai khi qua đời.” – Tôi thẳng vào mắt hắn. – “Nhưng trong giám định y không hề nhắc đến.”
Lam Thế Kiệt lùi lại như bị tát:
“Cô… cô nói dối…”
“Nhật ký thì không nói dối.” – Tôi giơ điện thoại lên. – “ mà, mấy bức anh khách sạn với Dương Liễu cũng ‘thật’ lắm đấy.”
mặt hắn xanh chuyển trắng:
“Cô… theo dõi tôi ?”
“Điều tra hợp .” – Tôi cất điện thoại. – “Sáng mai dọn khỏi nhà. Nếu không, tôi sẽ gửi toàn bộ bằng này cho báo chí.”
Lam Thế Kiệt bỗng quỳ sụp :
“Tĩnh Đàn… anh sai rồi… xin em đừng làm …”
“Muộn rồi.” – Tôi quay người, về phía phòng Ôn Tử Hiên. – “Dọn đồ .”
Tôi mở cửa — thằng bé đang cuộn trên giường, mặt đầy nước mắt.
“Dì ơi…” – Nó thì thầm. – “Dì với ba sắp ly hôn rồi ạ?”
Tôi ngồi bên giường, dịu dàng lau nước mắt cho nó:
“Có những lúc, người lớn chia tay… là điều cho tất .”
“Vì cháu sao?” – Giọng nó run run.
“Không, yêu dấu .” – Tôi ôm nó vào lòng. – “Là vì người lớn… có vấn đề với nhau.”
Nó nấc lên trong ngực tôi:
“Cháu không rời xa dì…”
“Không đâu.” – Tôi thì thầm. – “Dì sẽ không cháu rời xa dì đâu.”
Khoảnh khắc nói ra câu đó, tôi mới bất ngờ nhận ra…
Tử Hiên — không còn là một phần trong kế hoạch trả thù của tôi nữa.
Tôi đã yêu thương thằng bé — bằng trái tim thật sự.
8
Phòng hòa giải của tòa án buốt vì điều hòa, mà tôi vẫn đổ mồ hôi ròng ròng.
Lam Thế Kiệt ngồi đối diện, luật sư của hắn ghé tai thì thầm, ánh mắt không ngừng liếc về phía tôi.
“Cô Ôn,” – hòa giải chỉnh lại kính mắt – “Cô vẫn kiên quyết giành quyền nuôi dưỡng cháu bé?”
“Vâng.” – Giọng tôi vững vàng. – “Vì lợi ích nhất cho đứa .”
Lam Thế Kiệt bật cười khẩy:
“Một người phụ nữ khiến con tôi thành kẻ vô quốc tịch mà dám nói đến ‘lợi ích nhất’ sao?”
Hòa giải nhíu mày:
“Ý anh là gì?”
Luật sư của hắn đưa lên một tập tài liệu:
“Thân chủ tôi cáo buộc cô Ôn cố ý làm thủ tục bỏ quốc tịch cho một đứa chưa thành niên, khiến cháu rơi vào tình trạng vô quốc tịch.”
Hòa giải kinh ngạc sang tôi:
“Cô Ôn, chuyện đó có thật không?”
Tôi không phủ nhận:
“Lúc đó tôi tin nhầm vào thông tin sai lệch do cha đứa cung cấp.”
“Vớ vẩn!” – Lam Thế Kiệt đập bàn đứng bật dậy. – “Cô rõ ràng đang làm gì! là trả thù tôi!”
căn phòng rơi vào im lặng.
Tôi tốn lấy một tập hồ sơ khác ra khỏi túi:
“Đây là tài liệu minh Lam Thế Kiệt đã làm giả giấy nhận nuôi, và bằng anh ta dùng tiền chung của chúng tôi mua nhà cho Tô Mộng.”
mặt hắn tái mét:
“Chuyện đó không liên quan đến vụ kiện này!”
“Có liên quan.” – Tôi điềm đạm. – “Nó cho thấy anh ta sẵn sàng vi phạm luật vì đứa con riêng, không đủ cách làm người giám hộ.”
Hòa giải cẩn thận lật xem hồ sơ, lông mày nhíu chặt từng chút một.
“Thêm một chuyện nữa.” – Tôi bổ sung. – “Tôi có cơ sở nghi ngờ cái chết của cô Tô Mộng không phải là tai nạn.”
Lam Thế Kiệt đứng phắt dậy:
“Ôn Tĩnh Đàn! Cô vu khống tôi giết người!”
Luật sư của hắn vội kéo hắn lại:
“Anh Lam, bình tĩnh…”
“Cô ta bôi nhọ tôi!” – Hắn run rẩy vào tôi – “Thưa hòa giải , tôi yêu cầu…”
“Đây không phải là phiên tòa.” – Hòa giải lùng cắt lời. – “Không có thẩm phán ở đây, có tôi. Mời anh ngồi , anh Lam.”
Lam Thế Kiệt nện mạnh ghế, ánh mắt rực đỏ chằm chằm vào tôi.
Cuộc hòa giải kéo dài suốt ba tiếng, không tiến triển.
Khi tôi vừa ra đến bãi đậu xe, Lam Thế Kiệt đã chặn trước mũi xe.
“Cô tưởng thắng rồi ?” – Hắn hạ giọng đầy đe dọa. – “Tôi sẽ cho thế giới bộ mặt thật của cô – một con đàn bà độc ác!”
“Mời anh.” – Tôi mở khóa xe. – “Truyền thông hẳn sẽ rất hứng thú với tin tức: ‘Nữ luật sư nổi tiếng làm giả hồ sơ khiến vị thành niên mất quốc tịch’.”
mặt hắn đen kịt:
“Cô…”