Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

14

Trên chiếc bánh nhật của Ôn Tử Hiên cắm mười một cây nến.

“Ước đi con.” – tôi dịu dàng nói.

Nó nhắm mắt lại, gương mặt nhỏ nhắn dưới ánh nến nghiêm túc lạ thường, rồi hít một hơi thật sâu, thổi tắt tất .

Tiếng vỗ tay vang lên trong phòng khách.

, bác sĩ Chu, luật sư Linh lão Trần cùng quây quanh bàn, ai cũng mang nụ cười.

“Mẹ ơi,” – Tử Hiên kéo tay áo tôi – “con mở quà được chưa?”

“Cắt bánh trước.” – tôi véo nhẹ mũi nó – “Không là kem chảy mất đấy.”

Nó ngoan ngoãn gật , nhận lấy dao cắt bánh tôi đưa.

Chỉ trong một năm, nó đã lớn lên rất nhiều. Mái tóc cắt gọn gàng, nụ cười lộ lúm đồng tiền bên trái — giống Tô Mộng như đúc.

lau nước mắt:

“Nó càng lớn càng giống chị tôi.”

Bác sĩ Chu lặng lẽ đưa cô khăn giấy, ánh mắt phức tạp dõi theo Tử Hiên.

Cảnh sát cuối cùng không đủ chứng cứ để khởi tố Lam Thế Kiệt tội mưu sát Tô Mộng, đoạn video trích xuất từ camera hành trình cho thấy rõ: có một chiếc xe bám đuôi xe cô trước xảy ra tai nạn.

Tiếc là biển số quá mờ, không xác định được.

, Lam Thế Kiệt vẫn phải tù — vì tội gian lận tài chính biển thủ công quỹ.

“Mẹ ơi!” – Tử Hiên giơ món quà do Tô tặng – “Xem nè!”

Là một bộ sách văn bản cứng mà nó đã ao ước từ lâu.

“Còn cái này nữa!” – nó mở quà của bác sĩ Chu, là một kính văn dành cho người mới bắt .

“Wow!” – mắt nó sáng rỡ như sao trời – “Tối nay có thấy chòm sao Tiên Nữ không mẹ?”

Bác sĩ Chu ngồi xổm xuống, đối mặt nó:

“Nếu trời quang thì có thể lắm.”

Tôi nhìn hai người họ tương tác, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Bác sĩ Chu đúng như đã hứa — thường xuyên tới thăm Tử Hiên, chưa giờ can thiệp quá sâu cách tôi nuôi dạy nó.

“Mẹ ơi, còn quà của mẹ thì sao?” – Tử Hiên đầy mong đợi nhìn tôi.

Tôi mỉm cười bí hiểm, lấy ra từ túi áo một chùm chìa khóa:

“Trên ban công.”

Nó lao ra như tên bắn, kéo rèm cửa ra.

Trên ban công, một kính văn chuyên nghiệp đang sừng sững .

Tiếng hét của nó suýt vỡ kính cửa:

“AAAA! MẸ ƠI CON YÊU MẸ!!!”

Nó lao ngược lại ôm chầm lấy tôi, suýt nữa tôi ngã.

“Cẩn thận chứ.” – tôi cười xoa rối mái tóc nó – “Tối nay hai mẹ con cùng ngắm sao nhé.”

“Con sẽ chỉ cho mẹ chòm Tiên Nữ!” – nó hào hứng khoa tay múa chân – “ chòm Đại Hùng nữa! Rồi còn…”

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

“Để con mở!” – Tử Hiên lon ton chạy ra.

Qua lớp kính bếp, tôi nhìn thấy nụ cười của nó đột nhiên đông cứng lại.

“Ai con?” – tôi vừa lau tay vừa bước ra, rồi chết sững tại chỗ.

Lam Thế Kiệt , râu ria lởm chởm, bộ vest nhàu nát, tay cầm một chiếc hộp quà nhỏ.

“Tử Hiên…” – hắn khàn giọng – “ nhật vui vẻ.”

Tử Hiên lùi lại, đụng chân tôi.

Tôi đặt tay lên vai nó:

“Sao anh lại ra được?”

“Tôi được bảo lãnh.” – mắt hắn đỏ ngầu – “Tôi… chỉ muốn nhìn con một chút.”

“Nó không phải con anh.” – tôi lạnh lùng nói.

Hắn gượng cười chua chát:

“Nuôi nó năm trời…”

“Lợi dụng nó năm trời.” – tôi sửa lại – “Mời anh đi cho.”

“Tĩnh Tầm…” – hắn bước lên một bước – “Tôi thật sự hết đường rồi… toàn bộ tài khoản bị phong tỏa…”

“Thì sao?”

“Tiền chu cấp cho Tử Hiên…” – hắn liếm môi nứt nẻ – “Có thể…”

Tôi gần như không tin tai :

“Anh tới xin tiền?”

“Chỉ là mượn! Sau này tôi sẽ…”

“Biến.” – giọng tôi không lớn, chữ lạnh buốt.

Tử Hiên nắm chặt tay tôi:

đi đi.”

Gương mặt Lam Thế Kiệt vặn vẹo:

con cũng…”

đã mẹ khóc rất nhiều.” – Tử Hiên nói nhỏ dứt khoát – “Con không thích .”

Hộp quà trên tay hắn rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan.

“Tôi sẽ quay lại.” – hắn gằn giọng quay đi.

“Không đâu.” – bác sĩ Chu không biết đã sau chúng tôi từ nào – “Nếu còn bén mảng , tôi sẽ đệ xin lệnh cấm tiếp xúc.”

Lam Thế Kiệt nhìn anh, lại nhìn tôi, cuối cùng lảo đảo bỏ đi.

Cửa đóng lại, phòng khách im phăng phắc.

“Không sao rồi.” – tôi vỗ lưng Tử Hiên – “Đi chơi kính văn đi con.”

Nó do dự một chút:

“Mẹ… mẹ có buồn không?”

“Không đâu.” – tôi hôn lên trán nó – “Chỉ cần có con, mẹ rất vui rồi.”

là sự thật.

Suốt một năm qua, tôi chưa hối hận vì đã nhận nuôi Ôn Tử Hiên.

Buổi tối, khách khứa đã về hết.

Ôn Tử Hiên nằm bò trên ban công, chăm chú quan sát bầu trời qua kính văn.

“Mẹ ơi! Mau tới xem! Chòm sao Tiên Nữ đẹp lắm!”

Tôi bước lại gần, cúi xuống nhìn thị kính.

Những dải tinh vân mờ nhòe nhấp nháy trong tầm mắt, như một làn sương bạc lơ lửng giữa không trung.

“Đẹp thật.” – tôi nói.

“Mẹ nói, người sau mất sẽ hóa thành sao.” – Ôn Tử Hiên đột nhiên nói – “ mẹ ruột của con là ngôi nào?”

Cổ họng tôi nghẹn lại: “Ngôi sáng .”

Nó gật , tiếp tục quan sát bầu trời, gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ bình thản dưới ánh trăng.

“Mẹ ơi.” – một lúc sau, nó lại lên tiếng – “Sau này con muốn nhà văn học.”

“Được chứ.” – tôi mỉm cười – “Mẹ sẽ ủng hộ con.”

“Còn muốn giúp những đứa không có nhà.” – nó nghiêm túc bổ sung – “Giống như mẹ giúp con .”

Mắt tôi nóng lên: “Con là một đứa tốt bụng.”

Nó cười ngại ngùng, tựa người tôi.

Gió đêm lướt qua, mang theo hơi ấm dịu dàng hạ.

tháng sau, Quỹ Hỗ Trợ Các Bà Mẹ Thân “Bình Minh” chính thức được thành lập.

Ngày khai trương văn phòng, rất nhiều phóng viên có mặt.

“Luật sư Ôn, điều gì khiến cô quyết định thành lập quỹ này?” – một phóng viên hỏi.

Tôi nhìn Ôn Tử Hiên bên cạnh:

“Bởi vì tôi cũng là một bà mẹ thân – dù không theo nghĩa truyền thống.”

“Kế hoạch tương lai của cô là gì?”

“Cung cấp tư vấn pháp lý, hỗ trợ tâm lý trợ giúp khẩn cấp.” – tôi mỉm cười – “Tôi muốn để các bà mẹ thân biết rằng, họ không chiến đấu một .”

Ôn Tử Hiên giơ tay bên cạnh:

“Còn có bố thân nữa!”

hội trường bật cười.

“Nói đúng lắm.” – tôi xoa nó – “Bố thân cũng .”

Sau buổi lễ, Ôn Tử Hiên được mời Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Lý Thanh Thiếu Niên để phát biểu.

“Trước con rất sợ.” – nó trên bục phát biểu nhỏ, giọng trong trẻo – “Sợ , sợ phải ngủ một , sợ không có nhà…”

Bên dưới là những đứa cùng trang lứa – có em là mồ côi, có em từ những gia đình tan vỡ.

mẹ nói con rằng, sợ hãi không sao , quan trọng là đừng bỏ cuộc.” – nó nói rất nghiêm túc – “Giờ con có nhà, có mẹ, có rất nhiều người quan tâm con. Các bạn cũng , định sẽ có người yêu thương các bạn.”

Tôi ở hàng ghế cuối, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Trên đường về, nó hào hứng nói không ngừng:

“Mẹ ơi, cô bé mặc áo đỏ nói chưa giờ được ăn bánh nhật! mời bạn nhà tổ chức nhật được không?”

“Tất nhiên.” – tôi mỉm cười – “Con muốn mời nhiêu người cũng được.”

“Tuyệt quá!” – nó nhảy múa trên ghế sau – “Con sẽ nói bạn , bánh mẹ là ngon thế giới luôn!”

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, rọi lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nó.

Khoảnh khắc , tôi chợt hiểu thế nào là tình yêu vô điều kiện.

Mùa xuân năm sau, tôi nhận được thư của Tô .

Trong phong bì có một tấm ảnh — Tô Mộng ôm Ôn Tử Hiên còn là , nụ cười rực rỡ như nắng mai.

Kèm theo là một bức thư:

Luật sư Ôn:

là bức ảnh chị tôi thích , tôi nghĩ Tử Hiên nên là người giữ lấy.

Cảm ơn cô đã cho thằng bé một mái ấm ấm áp, cũng là sự an ủi cho linh hồn chị tôi nơi chín suối.

Tháng sau là ngày giỗ của chị, nếu cô Tử Hiên đồng ý, tôi muốn mời hai người cùng đi viếng mộ.

định chị sẽ vui thấy Tử Hiên lớn khôn thế này.

Kính thư,

Tôi đưa thư cho Tử Hiên đọc.

“Con muốn đi.” – nó thì thầm – “Con muốn nói mẹ rằng… con sống rất tốt.”

chúng ta cùng đi.” – tôi ôm chặt lấy nó.

Trước mộ Tô Mộng, Tử Hiên đặt một bó hoa baby trắng.

“Mẹ ơi,” – nó nói – “giờ con cũng có mẹ rồi, mẹ rất tốt con. Mẹ không cần lo cho con nữa…”

bên cạnh, khóc không thành tiếng.

Bác sĩ Chu lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô , rồi cùng Tử Hiên chỉnh lại bó hoa.

Tôi cách vài bước, lặng lẽ nhường không gian cho họ.

Gió nhẹ thổi qua rặng thông trong nghĩa trang, phát ra những âm thanh xào xạc – như một tiếng thở dài, cũng như một nụ cười.

Đêm hôm , Ôn Tử Hiên lại gặp ác mộng.

Nghe tiếng khóc, tôi lao phòng, thấy nó đang co ro trên giường nức nở.

Tôi siết chặt quai hàm:

“Tôi chưa con, thì gì có đứa mười tuổi?”

Tôi ôm lấy nó:

“Không sao rồi, mẹ ở .”

Nó níu chặt áo ngủ của tôi:

“Đừng đi…”

“Không đi.” – tôi khàng cam đoan – “Sẽ không giờ đi.”

Nó dần bình tĩnh lại, rồi thiếp đi trong vòng tay tôi.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt ngây thơ của nó.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc nó, nhớ lại chặng đường đã qua — những cơn giận, sự trả thù, những toan tính… cuối cùng lại vô tình nhận được một món quà quý giá thế.

Số phận thật kỳ lạ.

Nó lấy đi của ta một số thứ, cũng cho lại những điều khác.

đôi , thứ cho lại còn quý hơn gấp bội.

Trong cơn mơ, Ôn Tử Hiên gọi:

“Mẹ…”

“Mẹ ở .” – tôi đáp, hôn nhẹ lên trán nó.

Ngoài cửa sổ, một ngôi sao băng lướt qua bầu trời đêm.

Ngôi sáng .

[Toàn văn hoàn]

Tùy chỉnh
Danh sách chương