Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tô Vãn Vãn bế đứa bé gái đứng dậy, nhẹ nhàng trao lại vào Trần, rồi quay người, đối diện với Thẩm Thiến Thiến.

Ánh mắt cô lúc này như băng tuyết.

Giọng nói cũng không còn chút tình cảm nào:

“Cút. Không thì tôi báo công an.”

Thẩm Minh giật mình định tiến tới can ngăn, nhưng Thẩm Thiến Thiến đã vội kéo áo anh giữ lại:

“Đi thì đi, ai thèm ở lại cái chỗ rách nát này!”

Thẩm Minh thở dài, cố tỏ ra điềm đạm:

“Vậy tụi anh về trước. Em bình tĩnh lại đi. Đừng quên em là vợ anh, là con dâu nhà họ Thẩm. Chúng ta mới là một nhà.”

một đứa trẻ mồ côi mà gây hòa khí, không đáng.”

Anh còn không quên quay lại, giả vờ nghiêm trách Thẩm Thiến Thiến vài câu lấy lệ.

Tô Vãn Vãn chỉ thấy tim mình đến thắt lại.

Anh đã quên rồi sao?

Cô cũng từng là một đứa trẻ mồ côi.

Người anh từng nắm thề hứa — cũng từng là một đứa bé không cha không trong chính nơi này.

Không đáp lại một lời, cô quay người vào phòng làm việc, lấy ra một xấp giấy kẹp gọn trong bìa cứng, đưa đến trước anh.

“Đây là giấy xác lô hàng viện trợ hôm nay. Anh rồi hẵng đi.”

Thẩm Minh lấy, lật ra tên nhanh chóng, vừa vừa quay sang bị Thẩm Thiến Thiến giục giã:

“Anh nhanh lên. Trên người em còn đau đấy.”

Anh không hề hay biết — trong đống tài liệu đó, có một bản đơn ly hôn hợp pháp, được lồng ghép một cách kín đáo.

Năm xưa, chính anh từng ép cô vào một tờ đơn ly hôn dự phòng, còn thuê luật sư soạn sẵn hợp đồng kết thúc hôn nhân có hiệu lực ngay khi bên cùng .

Và giờ đây — ngay khoảnh khắc bút chạm giấy,

cuộc hôn nhân giữa Tô Vãn Vãn và Thẩm Minh… đã chấm dứt.

Cô không còn là vợ anh.

Không còn là “Thẩm phu nhân”.

Càng không còn liên quan gì đến nhà họ Thẩm.

Thẩm Minh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô không còn là giận dỗi, mà là một xa cách đến nghẹt thở.

Anh ra gì, còn cố gắng mở lời:

“Anh sẽ gọi bác sĩ Trương đến khám con bé. Chi phí anh sẽ thanh toán hết, Tập đoàn Thẩm thị lo.”

Tô Vãn Vãn cười nhạt, đáp bằng giọng vô cảm:

“Không cần . Dù sao… cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Đừng nó làm bẩn mũi nhà họ Thẩm.”

Lời vừa dứt, Thẩm Minh nghẹn họng, không nói được gì thêm.

Anh chỉ đành đưa Thẩm Thiến Thiến đi.

Trên , không khí căng như dây đàn.

Thẩm Minh cau mày:

“Em gây với một đứa nhỏ làm gì?”

Thẩm Thiến Thiến bĩu môi, giọng thèm che giấu khinh thường:

“Là nó chọc em trước mà. Con nít lớn lên trong trại trẻ thì làm gì biết lễ nghĩa?”

Anh nghiêng đầu liếc cô ta, giọng bắt đầu :

“Đừng nói bậy. Vãn Vãn cũng lớn lên từ trại trẻ đấy.”

Thẩm Thiến Thiến lập tức lật , đảo mắt một vòng, môi mím lại đầy khinh miệt, hề thấy có lỗi.

Thẩm Minh thở dài, cảm thấy đầu óc nặng trĩu.

“Sau này… cứ Dật Thành ở với em. Nhưng cả đừng gây chuyện với Vãn Vãn . Dù sao… cô ấy là Thẩm phu nhân hợp pháp.”

Nhưng anh biết…

Người phụ nữ ấy — đã không còn là vợ anh rồi.

Chính anh… đã , đã buông, đã .

Ánh mắt Thẩm Thiến Thiến thoáng vụt qua vẻ không cam tâm.

“Phải rồi, em làm sao sánh được với Tô Vãn Vãn chứ? Em chỉ là người liều mạng sinh con trưởng nhà họ Thẩm thôi mà.”

Nói rồi, cô ta rưng rưng nước mắt, bầu ngực phập phồng nhè nhẹ theo từng nhịp thở.

Cô ta cố tình kéo váy cao hơn, lộ đôi tất ren đen đầy khiêu khích, giống như đang mời gọi.

Yết hầu Thẩm Minh khẽ chuyển động. Anh siết lái, rồi đột ngột đạp phanh, dừng sát lề đường.

Anh ngả ghế phụ, nghiêng người đè Thẩm Thiến Thiến xuống dưới thân.

“Tim anh dù ở bên Vãn Vãn, nhưng thân xác này… phải là của em sao?”

Trên đường về nhà, Tô Vãn Vãn ngờ được tin nhắn từ Thẩm Thiến Thiến.

“Cô tưởng giả vờ đáng thương là có thể khiến đàn ông động lòng? Cô nghĩ cái danh Thẩm phu nhân của một người không biết đẻ có thể giữ được bao lâu ?”

Tin nhắn đi kèm với một đoạn video.

Trong khoang tối mịt, cơ thể nam nữ quấn chặt lấy nhau, tiếng thở dốc đầy nhục nhã vang lên từng hồi.

“Anh ơi, giữa em và Tô Vãn Vãn, anh thích lên giường với ai hơn?”

“Cô ta chán ngắt, sao mà bằng em được…” Giọng Thẩm Minh khản đặc, nghe như theo hơi men lẫn ham muốn.

Ngực Tô Vãn Vãn như bị bóp nghẹt, từng nhịp tim nhói lên đau đớn. Mắt mờ nhòe nước, nhưng cô cắn răng nhắn lại một câu:

“Danh phận Thẩm phu nhân hay đàn ông như Thẩm Minh, tôi đều không cần . Thứ rác rưởi đó, cô thích thì cứ lấy.”

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại lập tức rung lên cuộc gọi từ cục di trú.

“Xin chào cô Tô Vãn Vãn. Hồ sơ của cô đã được xử lý xong, cô có thể sang Anh cứ lúc nào. Chúc cô một hành trình suôn sẻ.”

Thẩm Minh đưa Thẩm Thiến Thiến đến căn thự đứng tên mình. người gần như không nhau suốt ngày đêm.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Thẩm Thiến Thiến không ngừng gửi tin nhắn, hình ảnh, thậm chí là video Tô Vãn Vãn, dùng đủ mọi cách khiêu khích và cướp lấy danh phận Thẩm phu nhân.

Cô ta biết rất rõ, một khi đã sinh ra Thẩm Dật Thành, thì nhà họ Thẩm sẽ không dễ dàng cô ta gả ai khác.

Thay sống cô độc đến già, cô ta chọn cách buộc nhà họ Thẩm phải chính miệng thừa thân phận của mình.

Không chỉ muốn đẩy Tô Vãn Vãn ra khỏi cuộc đời Thẩm Minh, cô ta còn muốn chiếm lấy anh một cách hoàn toàn.

Thế nhưng sau ngày quấn lấy nhau triền miên, ngay cả Thẩm Thiến Thiến cũng bắt đầu mệt lả.

Nằm bẹp trên giường, cô ta áp má vào ngực Thẩm Minh, nhỏ giọng dò hỏi:

“Anh đi rồi… có còn quay lại với em không?”

Thẩm Minh thở dài, giọng nói theo vẻ mỏi mệt:

“Sau này cứ coi nhau như anh em đi. Nhưng em là của Dật Thành, dù sau này anh và Vãn Vãn có con thì Dật Thành là trưởng tôn của nhà họ Thẩm, sẽ không bị thiệt thòi .”

Thẩm Thiến Thiến ngập ngừng hỏi:

“Anh thật muốn sinh con với người phụ nữ đó à?”

Thẩm Minh lập tức nhíu mày:

“Cô ấy là chị dâu của em. Đừng có gọi kiểu đó.”

Anh hất cô ta ra, với lấy điện thoại.

Lạ thật… ngoài vài tin nhắn công việc, có lấy một dòng nào từ Tô Vãn Vãn.

Một cảm giác an bắt đầu len lỏi trong lòng anh.

Anh nhớ lại hôm ở trại trẻ, bị cô làm trước bao người mà anh buông lời tổn thương.

Vài hôm sau, người việc gọi đến:

“Cô Tô về nhà mày trắng bệch, cả ngày nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Cậu thấy vậy có ổn không?”

Nhưng khi ấy anh còn đang mải vui bên Thẩm Thiến Thiến, buồn bận tâm:

“Cô ấy có ai thân thích, không về nhà họ Thẩm thì còn đi được? Giận dỗi chút thôi, rồi cũng sẽ tự quay về như mọi lần.”

Anh luôn tin như vậy. Bao nhiêu năm qua, cô từng thật bỏ anh.

Chỉ cần anh chủ động một chút, cô bậc thang xuống, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Nhưng lần này…

Một dự cảm lành trào lên.

Thẩm Minh vội vã mặc quần áo, kịp rửa đã lao ra khỏi thự, cuống cuồng quay về.

Trên đường, anh không ngừng gọi Tô Vãn Vãn, nhưng điện thoại cứ đổ chuông mãi mà ai bắt máy.

Lúc dừng đèn đỏ, điện thoại chợt đổ chuông.

Anh gần như nhào đến bắt máy: “Vãn Vãn, anh—”

Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của anh.

Bà nổi trận lôi đình:

“Đây là người vợ tốt mà con bênh vực sao? Không sinh được con thì thôi, mới bị nói vài câu đã dám đập nát cả từ đường nhà họ Thẩm! Về ngay lập tức! con tức đến phát bệnh tim rồi đấy!”

đắc dĩ, Thẩm Minh phải quay đầu trở về thự cũ nhà họ Thẩm.

còn dừng hẳn, anh đã bị cha mắng xối xả:

“Nhà họ Thẩm đúng là đen đủi tám đời, mới cưới phải cái thứ đàn bà hung hăng thế này!”

Vừa vào từ đường, cảnh tượng bên trong khiến Thẩm Minh chết sững…

Bài vị tổ tiên đổ ngổn ngang, cả từ đường là một mớ hỗn độn không sao nhìn nổi.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nhưng đáp lại anh chỉ là giọng nói tanh từ tổng đài:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”

Thẩm Minh siết chặt điện thoại, giọng nghiến lại giận dữ, gửi đi một tin nhắn thoại:

“Lần này em đã đi quá giới hạn rồi. Lập tức quay về thự cũ, quỳ xuống xin lỗi !”

“Nếu không… anh thật sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này.”

Tin nhắn vừa gửi đi như rơi vào hư không, không một hồi âm.

Anh lập tức đạp ga, lao vút về nhà như một cơn gió lốc. Vừa tới nơi, anh đá tung cánh cửa:

“Vãn Vãn! Tô Vãn Vãn!”

Nhưng ngay khoảnh khắc vào, anh khựng lại.

Căn thự rộng lớn, từng là tổ ấm của người, giờ đây trống rỗng đến người. im ắng bao trùm khiến từng chân đều vang lên tiếng vọng rõ rệt.

Bức ảnh cưới từng treo giữa phòng khách – cũng đã biến .

Trên bức tường chỉ còn một khoảng trắng lạc lõng, như thể có người từng hiện diện, nhưng giờ đã bị xóa sạch không dấu vết.

Một luồng an cuộn trào trong lồng ngực anh, bức bối đến nghẹt thở.

Giọng anh khẽ run:

“Vãn Vãn… em rồi…”

Người việc từ sân sau ra, dè dặt nói:

“Thưa cậu, ngày trước cô chủ có quay về một lần. Nhưng chỉ ở tới nửa tiếng, sau đó theo vali đi bằng một chiếc van màu đen. Từ đó đến giờ quay lại.”

Cả đầu óc Thẩm Minh như vang lên tiếng ù ù ong ong.

Anh lập tức lao tới, túm lấy cổ áo người việc, đôi mắt đỏ rực ngủ nhiều ngày liền:

“Tại sao cô không báo ngay với tôi việc cô ấy hành lý đi?!”

Người việc sợ hãi, lắp bắp:

“Tôi… tôi có gọi mà…”

“Gọi điện mà không nói rõ?!”

“Lúc đó tôi gọi ngay cậu, nhưng là nhị tiểu thư nghe máy. Cô ấy nói cậu đang ngủ. Tôi báo cô chủ đã đi, cô ấy bảo sẽ nhắn lại với cậu…”

Thẩm Thiến Thiến?!

Toàn thân Thẩm Minh toát.

Anh buông người việc ra, nghiến răng, giọng gần như gằn lên:

“Con đàn bà thối tha đó dám điện thoại của tôi?!”

Ánh mắt anh dừng lại nơi khoảng trống giữa tường phòng khách:

“Còn bức ảnh cưới… cô ấy gỡ xuống làm gì?”

Người việc đáp:

“Cô ấy nói ảnh bám bụi, muốn về phòng lau sạch rồi treo lại.”

Thẩm Minh lập tức lao lên tầng , thẳng tới phòng ngủ.

Cửa chỉ khép hờ. anh khẽ run khi đẩy ra.

Căn phòng ngăn nắp, gọn gàng như cũ. Không có dấu hiệu gì của việc đi.

Anh đứng ở ngưỡng cửa, giác không dám vào. Một nỗi an âm ỉ bỗng dưng trỗi dậy.

Không thấy ảnh cưới cả.

Anh thở ra nhẹ nhõm. Có lẽ thật chỉ đi lau bụi thôi…

Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt anh lướt qua một góc — dưới gầm giường có một vật gì đó thò ra ngoài.

Chân Thẩm Minh như lực, anh khuỵu xuống, lôi ra một khung ảnh lớn gần mét.

Khung ảnh… đã bị cắt làm đôi bằng kéo.

Phần còn lại chỉ là hình anh đứng đơn độc. Nửa bức ảnh có Tô Vãn Vãn — đã biến .

Ngay khoảnh khắc đó, anh mới ra: cả căn thự không còn chút mùi hương quen thuộc nào của cô .

“Đinh dong.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương