Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

18
Khi tỉnh trong bệnh viện.

Người đầu tiên thấy là Cố Tiểu Tiểu, cô ngạc nhiên mừng rỡ :

“Chị Tả Ý, chị tỉnh ?”

“Hóa chị thật sự là Lâm Tả Ý , em còn tưởng chỉ trùng tên, Phó Hạn tên biến thái chắc định tìm thay thế!”

“…”

Tôi im lặng một lúc, hỏi:

“Phó Hạn ?”

Cố Tiểu Tiểu hừ một tiếng, tròn mắt lườm :

“Anh canh chị cả đêm, bác sĩ bắt về nghỉ ngơi !”

“Canh ? chẳng …”

“ đấy, vết đâm khá sâu, nhưng cứ khăng khăng đòi đến thăm chị, ai cản cũng !”

Sau khi giải thích xong, ánh mắt cô bắt đầu lấp lánh sáng rực .

Nhìn đến nỗi nổi cả da gà.

Tôi hỏi:

“Tiểu Tiểu, em chị như thế làm gì?”

Không ngờ cô lập tức kích động nắm lấy tay :

“Em ngưỡng mộ chị từ lâu , chị Tả Ý! Hóa chị chính là phụ nữ khiến Phó Hạn phát điên vì tình đây !”

Tôi cô đến mơ màng:

“Chị đã hành hạ lúc nào ?”

Câu hỏi như chạm trúng công tắc ngôn ngữ trong đầu cô .

Cố Tiểu Tiểu lập tức xuống bên giường , kể với đầy biểu cảm sống động:

“Chị Tả Ý, chị biết ! Nghe khi chị đá Phó Hạn, suy sụp! Không chỉ đánh , uống rượu, mà còn ngày ngày hành xác bản thân, ăn ngủ!”

“Anh là ngạo mạn như , ban đầu cố chấp chịu tìm chị, nhưng chịu nổi, phát hiện chị biến mất như bốc , tìm chị đến phát điên luôn!”

“Gia đình biết chuyện, thấy thảm hại quá nên cưỡng ép đưa nước ngoài. Chị biết làm gì ?”

“Cái tên đó, tịch thu hộ chiếu, mà tìm tàu vượt biên để về nước! Suýt nữa thì bắt tù!”

Tôi xong mà như hóa đá.

“Không thể nào, chị với cũng quen lâu, đến mức như em .”

“Thì ai biết ! May mà vô tình thấy chị tivi, mới lần theo manh mối mà tìm đến đây. Chứ thì, mỗi năm tới ngày hai chia tay là điên cuồng tự hành hạ bản thân.”

Tự hành hạ bản thân… ?

19
Nghe Cố Tiểu Tiểu tám chuyện linh tinh hết chuyện tới chuyện khác, thật sự mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết.

Sau khi bình tĩnh , quyết định yên tĩnh một , để suy nghĩ mọi chuyện giữa và Phó Hạn.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xác nhận vấn đề gì nghiêm trọng, tranh thủ lúc Cố Tiểu Tiểu để ý liền lén rời khỏi bệnh viện.

Không hiểu , bước tới câu lạc bộ cao cấp ở trung tâm thành phố – nơi năm xưa chúng lần đầu gặp .

Tôi lặng bên đường, sang một lúc lâu.

Định rời , thì gọi từ phía .

Tôi , đó trông khá quen mặt.

Đợi đến khi tự giới thiệu, mới nhớ – hóa là quản lý năm đó.

Tôi lịch sự trò chuyện đôi ba câu về tình hình hiện tại.

Trước lúc rời , chợt cảm thán:

“Hồi đó còn tưởng cô và thiếu gia Phó sẽ bên lâu dài, ai ngờ tạo hóa trêu , cảnh còn mất.”

Tôi mỉm an ủi:

“Chia tay , nghĩa là duyên.”

“ thiếu gia Phó yêu cô đến mức ai cũng thấy rõ mà.”

Tôi khựng : “Sao ?”

“Cô Lâm chắc biết, thiếu gia Phó là khách quen ở chỗ , mấy năm nay cũng coi như lớn lên.

“Trước khi cô xuất hiện, thiếu gia Phó cái gì cũng , nhưng sống thì mờ mịt vô hồn.

“Từ lúc bên cô, thay đổi nhiều – tính khí cũng dịu , sống sức sống hơn hẳn.”

“Tôi còn nhớ lần mâu thuẫn với khác, chẳng ai can nổi. nhắc đến cô, bảo cô thích đàn ông đánh gây chuyện, thế là lập tức thu dọn đồ, bảo đón cô tan học, thể đến trễ.”

Anh kể , như đang nhớ một chuyện thú vị.

Sau đó, còn kể cho nhiều chuyện nữa.

Trong từng mẩu chuyện, từng đoạn hồi ức, đều một Phó Hạn với tính khí khó ưa, nhưng lời .

20
lúc đó, Cố Tiểu Tiểu phát hiện trốn viện liền nhắn tin cho , giọng điệu chẳng khác gì đang hả hê khoe chuyện giật gân.

“Chị Tả Ý, em kể chị chuyện còn thú vị hơn nữa.”

“Nghe lúc chị chia tay thiếu gia Phó lâu, lóc lục thùng rác tìm một con gấu bông bẩn thỉu, bao nhiêu thấy, hổ chết!”

“ giờ em đoán , cái gấu chắc là chị tặng đúng ?”

Gấu?

Trong ký ức mơ hồ, hình như đúng là một món đồ như .

Nghe khi chia tay, Phó Hạn tức giận ném hết những gì liên quan đến , con gấu đó chắc cũng trong số đó.

Chỉ ngờ, tìm nó.

Còn ư?

Đào trí nhớ, nhớ nguồn gốc của con gấu đó.

Hình như là quà khuyến mãi của siêu thị khi mua đồ.

Cũng là món quà duy nhất từng tặng cho Phó Hạn.

Vì đã tất cả, nên chỉ buột miệng đùa rằng sẽ tặng món đó.

Anh … xem trọng đến ?

21
Tôi quyết định chuyện với Phó Hạn.

Tôi gọi xe đến bệnh viện, và nhắn báo cho Cố Tiểu Tiểu.

Khi cúi đầu bước lên lầu,

Thì Phó Hạn – lẽ đang nghỉ ngơi – lảo đảo từ lầu bước xuống.

Vừa thấy ,

Khóe mắt lập tức đỏ hoe.

Chưa đến mấy bước đã lao đến, ôm chặt lấy như thể sợ biến mất.

“Anh…”

Tôi còn kịp gì, thì đã nghẹn ngào lên tiếng, giọng như sắp :

“Lâm Tả Ý, ép em nữa, ép em với , em đừng , ?”

“Em thể đừng bỏ lời nào… nữa ?”

Tôi ngẩn lời khẩn cầu đầy uất ức .

Cũng để mặc ôm trong vòng tay.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh nắng bên ngoài chiếu rọi rực rỡ.

Tôi qua khung cửa sổ lưng , thấy nắng sớm ấm áp chan hòa.

Bỗng nhiên, bao nhiêu phiền muộn trong lòng đều tan dần theo ánh sáng .

Khoảnh khắc đó, chợt đòi một câu trả lời cho bản thân của năm .

Tôi bình thản mở lời:

“Phó Hạn, năm năm một ngày, nhắn em đến quán bar đón . Em đến , nhưng biết em đã thấy gì ?”

Phó Hạn bối rối ngẩng đầu: “Nghe thấy gì?”

Tôi đẩy , bậc thang thẳng mắt .

“Em thấy , chơi thôi mà, cần nghiêm túc.”

“Anh , trông mong em trả số tiền đó.”

“Em còn thấy, sắp đính hôn với Tần Tuyết.”

Sắc mặt thoáng sững vì bất ngờ.

Rồi đột nhiên bật lớn, như thể trút gánh nặng.

“Anh cái gì?”

Tôi đang nghiêm túc, tiếng đó phá hỏng hết tâm trạng, khó chịu hỏi.

Phó Hạn cúi đầu ôm lấy .

Giọng tràn đầy day dứt từng :

“Xin , Tả Ý. Là sai. Để em chịu tủi thân từng năm.

“ giờ với em vì khi đó như .

“Anh thật lòng xin , vì năm đó đủ mạnh mẽ. Hôm đó ở buổi tiệc, của ba theo dõi. Anh thể công khai tỏ lòng với em.

“Nếu lúc đó thể hiện quá quan tâm đến em, ba – kẻ làm gì cũng bất chấp thủ đoạn – chắc chắn sẽ xuống tay với em.

“Trước khi gặp em, thấy sống nhờ ánh hào quang của tổ tiên là đủ . đến lúc bảo vệ em, mới phát hiện bản thân yếu đuối đến đáng thương.

“Chắc lẽ, việc mất em trong năm năm qua chính là hình phạt cho sự yếu đuối đó.

“Anh đã xử lý mọi chuyện thỏa, khiến em hiểu lầm. Anh xin , Tả Ý.”

Dù đã giải thích tất cả, vẫn còn khúc mắc.

“Vậy còn Tần Tuyết thì ? Chuyện đó là thế nào?”

Không ngờ Phó Hạn chỉ khẽ thở dài bất đắc dĩ.

“Cô là em gái .”

“Con riêng của ba .”

Hai chữ con riêng khiến nụ giễu cợt định thốt mắc nghẹn nơi cổ họng.

Tôi ngỡ ngàng: “Sao ?”

Anh xoa nhẹ tóc mái rối bù vì ôm của , thở dài:

“Tả Ý, để kể cho em về ba .”

Sau đó, đã một câu chuyện hào môn khiến há hốc mồm kinh ngạc, giá trị quan sụp đổ .

Tôi lo lắng hỏi :

“Vậy giờ ba sẽ can thiệp nữa chứ?”

“Không .”

“Tại ?”

“Vì hiện giờ nắm quyền nhà họ Phó… là .”

Tôi chỉ thể thốt lên:

Anh thật sự quá ghê gớm .

22
vẫn đồng ý với “đơn xin tái hợp” của Phó Hạn.

Tôi thẳng với : “Không .”

Lần , cũng hề giận dỗi lạnh mặt nữa.

Ngược , ngoan ngoãn theo , ngày ngày đưa đón mỗi lần lên xuống phim trường.

Khiến nhất thời ảo giác.

Cứ ngỡ như đã về những ngày tháng ở đại học năm xưa.

Hai tuần , vụ bắt cóc cuối cùng cũng điều tra làm rõ áp lực của Phó Hạn.

Kết quả trong dự đoán, cũng ngoài dự đoán.

Người là Tần Tuyết.

Khi cảnh sát bắt , cô vẫn với ánh mắt khiêu khích:

“Lâm Tả Ý, chờ ngoài xem, cô sẽ biết tay !”

Nhìn dáng vẻ điên dại của cô ,

Tôi mới thật sự nhận – những điều Phó Hạn từng kể về bí mật của hào môn, về hậu quả của việc kết hôn cận huyết – hóa chân thực đến .

Bảo ba bắt tất cả mọi tuyệt đối giữ kín miệng.

Trước , Phó Hạn còn nể tình thân mà nhắm một mắt, mở một mắt.

lần cô quá giới hạn, khiến Phó Hạn tức giận đến mức lạnh cả .

Để xoa dịu , kể chuyện năm năm và cả chuyện vài hôm Tần Tuyết từng tìm gây sự.

Kết quả, càng giận hơn.

“Nếu vì cô chen ngang, ba cũng sẽ cho theo dõi !”

“Vậy thì cũng chẳng rời xa em ngần năm!”

Nói đến đây, cụp mắt xuống, như một chú cún bỏ rơi.

“Nói cho cùng, vẫn là ngày xưa quá vô dụng. Nếu sớm tiếp quản nhà họ Phó, em đã chịu thiệt thòi .”

Tôi chút khó hiểu hỏi :

“Chúng lúc đó mới chỉ quen vài tháng, thích đến ? Anh thích ở điểm nào? Gương mặt ?”

Phó Hạn nghiêng ôm lòng, hiếm khi lên giọng dịu dàng đến mức như một câu thơ:

“Trong vùng đất cằn cỗi của , em là bông hồng cuối cùng.”

23
Ngày quyết định với Phó Hạn,

Anh vui đến mức hận thể công khai với cả thế giới.

thì thể. Tôi là của công chúng.

Tôi trêu : “Chúng giữ kín, chỉ thể làm tình nhân bí mật của em thôi.”

Ban đầu còn tưởng với tính cách của , thế nào cũng sẽ đen mặt.

Ai ngờ vui vẻ nắm tay , suốt ngừng.

Tôi hỏi vui đến .

Anh :

“Tả Ý, biết trong lòng em vẫn còn vướng mắc. Em chịu cho một cơ hội, với đã là vinh hạnh lớn lao .

“Trước , chỉ biết yêu em, cứ ngỡ rằng đó là tất cả tình cảm của tuổi trẻ.

“ đến khi trưởng thành, bước xã hội, mới hiểu—sự định mới là điều em thực sự mong .”

“Anh ngờ những hành động tùy tiện, tự cho đúng năm đó của khiến em hiểu lầm sâu đến thế. hy vọng từ nay về , chuyện gì chúng cũng thể xuống rõ với .”

“Anh sẽ cố gắng trở thành mà em thể tháo bỏ mọi phòng , mọi dè chừng, thể thẳng thắn bày tỏ với tất cả.”

Lời bộc bạch thẳng thắn chạm đúng tâm tư khiến lòng xao động.

Thực , điều vẫn luôn canh cánh, bao giờ chỉ là những lời “khó ” năm đó.

Dù khi những chuyện , thì chúng cũng sẽ vẫn chia xa.

Vì năm nghèo, tự ti, nhạy cảm và thiếu an .

Còn Phó Hạn ngông cuồng, phóng túng, chẳng hề ràng buộc.

Chúng thích , nhưng giữa hai vẫn tồn tại một bức tường trong lòng.

Tôi sợ chỉ đang chơi đùa, nên lúc nào cũng chuẩn tinh thần rút lui, sợ bản thân sẽ rơi cảnh thê thảm.

Anh thì sĩ diện cao, thích thể diện, chẳng suy nghĩ thật lòng.

Những cách đó, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.

Và trải qua bao nhiêu vòng luẩn quẩn,

Anh đã học cách thấu hiểu khác trong xã hội.

Còn , trong quá trình lăn lộn kiếm sống, đã học cách đối diện thẳng thắn với lòng .

Mọi thứ giờ như thể vạch xuất phát, nối liền vòng tròn dang dở năm xưa.

24
Sau khi và Phó Hạn tái hợp,

Anh như liều mạng bù đắp những năm tháng mà chúng đã đánh mất.

Tôi ngủ, cũng ngủ.

Tôi hiểu nổi.

Anh chỉ :

“Anh sợ chỉ cần nhắm mắt , mọi thứ mắt chỉ là một giấc mơ.”

Nhìn dáng vẻ bất an lo lo mất của , lòng mềm nhũn.

Cuối cùng đồng ý để theo đoàn phim, ngày ngày ở bên cạnh rời.

Ba tháng , bộ phim khiến chúng tái ngộ cũng chính thức đóng máy.

đoàn phim đông , lắm miệng nhiều lời, khó tránh khỏi ganh ghét.

Có dùng tài khoản phụ lén lén và Phó Hạn, đăng lên mạng và lập tức gây xôn xao.

Diễn viên nữ tuyến ba – quyền lực gia tộc.

Cộng thêm chuyện vai nữ chính đổi đó.

Dư luận nổ như lửa đổ thêm dầu.

Phó Hạn thấy những bình luận miệt thị phần comment, liền cầm điện thoại định tay.

Tôi đưa tay ngăn .

Mỉm khẽ một tiếng.

Rồi , gõ vài dòng lên bàn phím.

Tôi công khai mối quan hệ của và .

Cả Phó Hạn như hóa đá, đó phản ứng thì sung sướng đến mức ôm vòng tại chỗ.

Sáng hôm tỉnh dậy, thấy tên đỏ rực xuất hiện ở khắp bảng hot search.

Lúc mới chợt hiểu—

Phó Hạn của , căn bản là một chú cún con đáng thương như từng giả vờ.

Tên gia hỏa tính khí như chó , nhân lúc ngủ mà âm thầm “phản công” .

25
Tôi và Phó Hạn cùng thêm ba năm nữa.

Hôm giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất,

Anh – với tư cách là nhà tài trợ của sự kiện – đã sân khấu giữa ánh của hàng vạn ,

Cầu hôn .

Sau buổi lễ,

Tôi đeo nhẫn kim cương, khoác tay , cả hai bịt kín mặt dạo bước giữa phố đêm.

Đi mãi, mãi,

Thế mà về ngôi trường đại học ngày xưa của chúng .

Phó Hạn đột nhiên hỏi :

“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng gặp ?”

Tôi nghi hoặc đáp :

“Nhớ chứ, chẳng ở câu lạc bộ trung tâm thành phố ?”

Anh khẽ cong môi , nhẹ nhàng phủ nhận:

“Không, .”

“Vậy là ở ?”

Anh đưa tay chỉ về phía cửa sổ tầng một của tòa giảng đường gần cổng chính.

“Chính là ở đó.”

Năm , Lâm Tả Ý đang học trong giảng đường bậc thang.

Vô tình đầu ngoài cửa sổ.

Tựa như đóa hồng cuối hạ, rực rỡ nhất, chói mắt nhất.

Chỉ một ánh đó,

Đã khiến thiếu gia Phó của kinh thành sững sờ tại chỗ.

Từ một ý niệm, mà vương vấn cả một đời.

(Kết thúc)

Tùy chỉnh
Danh sách chương