Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tối đó có tiệc gia đình, Lương Yến Sinh không .
Trịnh Tư Dư lần theo định vị phòng bao tầng thượng khách sạn Hoàng Cung Poly.
Vừa đẩy cửa , đã thấy Lương Yến Sinh đang ôm Tô Tĩnh đỏ hoe lòng, dịu dàng dỗ dành cô ăn dĩa trái cây cắt sẵn.
“Lương , em không có ý phá hoại người, em đi ngay bây giờ đây.”
Tô Tĩnh có vẻ e dè, làm bộ muốn đứng dậy rời khỏi vòng , lại bị người cạnh kéo giữ lại.
“Nhà họ Lương, hiện giờ còn chưa lượt cô .”
Lương Yến Sinh giọng điềm tĩnh, cả mí cũng không thèm nhấc .
“Đúng đó chị dâu, có Lương ở đây, ai dám nạt chị.”
Mấy người em cạnh cũng cười cợt theo.
Trịnh Tư Dư giày cao gót gõ nhịp từng tiến , bình tĩnh rót cho mình tách trà xanh thưởng thức.
Hương trà lan tỏa.
“Tư Dư, xin em hãy xin lỗi Tô Tĩnh.”
Trịnh Tư Dư ngồi ngay ngắn, đặt ly trà bàn.
“Lương Yến Sinh, chẳng qua chỉ có lòng giúp cửa tiệm cô Tô nhiều người biết hơn thôi.”
“Không phải đúng điều các người muốn sao?”
Sắc Lương Yến Sinh trầm hẳn .
“Yến Sinh, em không sao, hay chúng mình chơi chút trò gì đi, đang chán đây, đừng để không khí ngượng ngùng như vậy.”
Tô Tĩnh kéo áo Lương Yến Sinh, khẽ khàng .
“Em nghe nói Lương từng làm dealer sòng , có thể phiền chị chia giúp chúng em không?”
Giọng nói lễ độ, nhưng Trịnh Tư Dư vẫn tia độc ác không giấu kỹ cô .
Quả nhiên, đàn bà quá ngu ngốc hoặc không đủ tâm cơ, căn bản không xứng để đứng Lương Yến Sinh.
Từ khi cô cửa nhà họ Lương, chưa từng có ai dám nhắc quá khứ cô.
Chỉ có Tô Tĩnh, người tiên dám khiêu khích, đâm nòng súng.
Trịnh Tư Dư mỉm cười đứng dậy, trên không chút xấu hổ.
“Vinh hạnh cho .”
Cô bàn, thoăn thoắt xào , chờ chủ – tả định vị trí.
“ thẻ có trăm triệu, thì em, thua thì tính .”
Lương Yến Sinh vung quăng chiếc thẻ đen trước Tô Tĩnh.
Cô có phần ngỡ ngàng sủng ái, vội vàng ngồi cùng đám người cạnh.
Mấy ván , Tô Tĩnh đều .
Nhìn đống chip chồng chất trước , cô lâng lâng như trên mây.
Đột nhiên, cô gọi tên Trịnh Tư Dư:
“Lương , đánh tiền thôi thì nhàm quá rồi, chị có hứng thú cá cược thứ khác không?”
“.”
“Nếu chủ , vị trí Lương này nhường cô.”
“Nếu tả , trăm triệu thẻ thuộc về , còn cô phải bò ba vòng dưới đất, vừa bò vừa sủa chó. Sao hả, cô Tô?”
Trịnh Tư Dư đặt bộ .
Cô muốn chơi với Tô Tĩnh ván lớn.
Chỉ lá, định thua.
Tô Tĩnh cắn chặt răng, đỏ hoe.
Vị trí Lương , quá hấp dẫn.
“, theo.”
Cô dán nhìn Trịnh Tư Dư lật .
Khoảnh khắc lá hiện ra, Tô Tĩnh như nổ tung, cả người bủn rủn.
chủ sáu điểm, tả tám điểm, cô thua.
Trịnh Tư Dư vươn nhặt chiếc thẻ đen, kẹp giữa ngón lắc nhẹ.
Tô Tĩnh lập tức tái vì sợ, chưa kịp chạy về phía Lương Yến Sinh, đã bị người Trịnh Tư Dư mang đè .
Gót giày cao gót màu đen Trịnh Tư Dư bất ngờ đá mạnh gối Tô Tĩnh, cơn đau nhói lan khắp cơ thể khiến cô “bịch” quỳ sụp đất, cổ bị nhét vòng dây nhục nhã.
Trịnh Tư Dư thình lình giật mạnh, kéo cô lê đi phía trước.
“Cô Tô, đã cá phải chịu.”
“Cô nên hiểu, người nhà họ Lương chỉ cần con chó biết nghe lời.”
Vệ sĩ phía sau Lương Yến Sinh , đối căng thẳng với người Trịnh Tư Dư.
Thấy Tô Tĩnh bị kéo đi, cả gối cọ đất đỏ lòm máu, sắc Lương Yến Sinh tối sầm lại.
“Đủ rồi.”
Trịnh Tư Dư buông dây, nhìn Lương Yến Sinh tới ôm lấy Tô Tĩnh đang nức nở lòng.
“Em đã lợi rồi, cũng nên hạ giận đi.”
“Không cô sủa chó khi bò, đã nhượng bộ rồi.”
Gân xanh trên trán Lương Yến Sinh giật giật.
“Trước kia em thích chơi mấy trò đó, mặc kệ. Nhưng hôm nay em không nên nạt cô ấy như vậy.”
“Em nên hiểu quy tắc sòng bạc, biết điều chút.”