Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6 - Bữa Tiệc Sinh Nhật Bí Ẩn

6

Bố mẹ im lặng, tôi dập , chẳng buồn thêm.

________________

Nhưng ngay đêm, lại gọi video.

Nhất, đồ của tao ?” – giọng the thé của em vang lên.

Tôi ngắm bộ móng mới làm, hờ hững hỏi:

“Đồ cơ?”

bắt liệt kê như kể kho báu:

sấy tóc Dyson, tủ lạnh Da Bai Li, còn áo lông của mẹ nữa…”

Tôi bật cười:

“Đó là đồ của em sao? , tất cả là tôi , tôi tặng cho chủ mới .”

Nhất! tặng cho mẹ thì chính là đồ của mẹ.”

Tôi sững trước độ trơ trẽn của nó:

, vòng bạn bè của mẹ vậy, đăng toàn bộ thành của em, ám chỉ rằng tôi chưa từng thứ cơ đấy.”

Nó tức đến nghẹn lời, cuối cùng lắp bắp:

chẳng phải chỉ vài món vớ vẩn thôi sao? Đáng để vẻ à? Nếu thật sự khó chịu, em bảo mẹ đăng lại cho cũng !”

Tôi ậm ừ cho qua còn tốt bụng nhắc thêm:

“Yên tâm, mỗi món đồ tôi quay video lại. Từ sổ tiết kiệm cho đến cái búa gõ thảo dược, chậu ngâm chân, tạp dề, móc treo… chứng cứ, không mất . Nhưng mà điều hòa, bình nóng lạnh do tôi , cho nên tối nay em không điều hòa, cũng chẳng nước nóng để tắm.”

Em giận đến phát điên, lập tức dập .

________________

Những ngày sau, bố mẹ cùng em tỏ cứng rắn, không tìm đến tôi nữa.

Chỉ là vòng bạn bè của mẹ lại mở cho tôi xem, bà ghi lại từng việc tốt của em , còn viết cả một bài dài.

Khi tôi còn đang nghĩ bố mẹ sẽ cố chịu đựng bao lâu, thì bố tôi gọi điện đến.

điện thoại, ông khóc đến mức thở không hơi:

Nhất, mẹ con gặp chuyện .”

tôi nổ ầm một tiếng, giới bỗng trắng xóa.

Tôi không kịp nghĩ đến ân oán, vội vàng hỏi:

“Chuyện xảy ?”

“Sáng nay mẹ con bữa sáng, bị hạ đường huyết, ngã cầu thang. Chân gãy , đang phẫu thuật. Con mau về .”

Tôi soạn đơn xin nghỉ phép, hỏi:

“Sao lại bất cẩn vậy? còn em ?”

Bố bắt oán trách không ngừng:

“Con bé làm chứ còn , con hỏi làm ! Mau về ngay, mẹ con gãy chân, cần chăm sóc. Con phải gửi viện phí cho bố trước.”

“Nếu không phải tại con cứ đối chọi với mẹ, bà ấy đến nỗi như vậy.”

Nghe ông không ngừng đổ lỗi, tôi dần bình tĩnh lại.

Đơn xin nghỉ phép viết xong, tôi xóa ngay.

Tôi lạnh lùng :

“Bố tìm , tôi không phải con của hai .”

Bố hoảng hốt, gầm lên điện thoại:

“Mày linh tinh cái vậy?”

“Em con nào biết chăm sóc , đừng cứng nữa, mau về . Bố thay mẹ xin lỗi con là , chứ?”

Tôi lắc , nghiêm giọng:

“Không cần. Sau này chuyện , đừng gọi tôi. Tôi sẽ gửi khoản tiền cơ bản để phụng dưỡng, còn lại thì không. Lần này viện phí, tôi trả một nửa, nửa còn lại tìm .”

Bố không ngờ tôi lại cứng rắn đến , ông còn muốn tiếp, nhưng tôi đã dập .

Tôi vốn tưởng bố mẹ sẽ hoặc là ầm ĩ chửi mắng, hoặc là dứt khoát mặc kệ tôi.

Không ngờ mười ngày sau, một ngồi xe lăn, một đứng, lại xuất hiện ngay trước cửa tôi.

Tôi thở dài, giọng đầy chán nản và khó chịu:

“Lần này lại muốn nữa?”

Mẹ tôi ngồi trên xe lăn, tay cầm một cái kem.

Bà mấp môi một lúc mới mở miệng:

“Hôm nay sinh nhật con, từ trước đến là cả cùng ăn.”

Tôi bất đắc dĩ mở cửa, để vào.

Không đợi đến mười hai , tôi châm nến bắt cắt .

Tôi chỉ mong sớm đuổi cho xong.

Mẹ cẩn thận gắp từng quả cherry trên cho tôi:

“emị con đã , mẹ không ngờ con lại vì mấy quả trái cây trên mà oán hận mẹ lâu đến .”

Tay tôi khựng lại, miếng cổ họng như mắc kẹt xương cá, nuốt không trôi mà nhả cũng không xong.

Trách chính mình, đến nước này vẫn còn ngây thơ mong hiểu.

“Nhưng con à, thiên hạ không cha mẹ nào sai cả.”

Tôi đặt dĩa xuống, bắt đặt vé chuyến bay đêm cho .

“Tôi đã đặt vé, bây sân bay , mười một thể lên bay.”

Mẹ tôi há hốc, không tin nổi:

Tùy chỉnh
Danh sách chương