Lễ cưới hôm đó, Phó Lẫm đang ở phòng thay đồ vui vẻ trêu đùa với cô chim nhỏ anh ta nuôi trong nhà.
Giữa tiếng cười đùa ầm ĩ của các phù rể, anh ta và cô gái kia trao nhau một nụ hôn sâu, ánh mắt dửng dưng như chẳng hề liên quan gì.
“Rất nhanh thôi. Hôn lễ vẫn diễn ra như bình thường, đừng làm loạn.”
Tôi không làm loạn.
Tôi lặng lẽ… bỏ trốn khỏi đám cưới.
Ba năm sau tái ngộ, tôi — người vừa hoàn nguyện xong ở ngôi chùa bước ra — liền bị Phó Lẫm túm lấy.
“Cô cầu gì? Nhân duyên à?”
Anh ta nghiến răng cười lạnh, ánh mắt sắc lẻm như dao.
Chiếc Maybach đậu ngoài chùa từ từ hạ cửa kính xe.
Người đàn ông với đường nét gương mặt lạnh lùng đang định lên tiếng thì đứa trẻ ngồi ghế sau đã nhanh chóng thò đầu ra.
“Không phải đâu, chú ơi.”
Đứa bé nghiêm túc trả lời: “Mẹ cầu… là cầu cho con.”