Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

Bà ta cũng khôn ngoan ra phết, điều cho thằng cháu ra chặn cửa nhà vệ sinh, sợ tôi lại chơi trò cũ ném đồ vào .

Tôi quỳ sụp đất, mặt lạnh tanh đốt vàng mã.

Chị tôi ngồi cạnh đấy, ăn kẹo ngắm kiến bò.

Bà ta lại dỗ ngon dỗ ngọt, tôi gả chồng cũng tự chọn , đảm không để tôi thiệt thòi.

“Mẹ thấy toàn lừa đảo. Trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp thế, không cần đóng học phí mà học. Bây giờ đất cũng sắp ta lấy , các  về quê chia tiền theo , có thêm, sướng quá gì! Thôi đừng học hành gì nữa, theo mẹ.”

Chị tôi thấy thế, bỗng ngẩng , lắp bắp: “ học… học… học…”

Từ bé lớn, tôi  tôi lải nhải phát chán, học hành cũng như cơm ăn, nước uống, rửa mặt, thành một cái nếp ăn sâu vào m.á.u .

Bà ta giật tay tôi: “Thế đủ đấy.”

Tập vàng mã trên tay tôi rơi vào lửa, tôi vội đưa tay ra chụp lại, bà ta đứng phắt dậy, tát bốp một cái vào tay tôi, lửa b.ắ.n tung tóe.

Lúc bà ta giơ tay về phía tôi, chị tôi đứng phắt dậy. 

Ngay khi bà ta vung tay tát , chị tôi đã túm chặt tóc bà ta.

Ngay lập tức, chị tôi túm tóc bà ta, giật ngược như nhổ củ cải.

quăng một cái rõ mạnh.

Bà ta hét như heo chọc tiết, mũi vẹo lệch, mặt mũi bê bết máu.

Chị tôi chẳng buồn nhìn bà ta, ngồi đưa tập vàng mã cho tôi: “Của em, của em .”

Tôi chị ấn , tiếp tục đốt vàng mã.

Gã đàn ông kia nổi cơn tam bành, ba thằng trai cũng xông định lôi chị tôi ra.

Nhưng chúng đâu có , hễ ai động vào tôi là chị tôi lại như biến thành khác, mạnh mức lũ chó trong làng cũng khiếp sợ.

Từ bé lớn,  tôi luôn dạy chị tôi không nhau, nhẹ nhàng, nâng niu, đừng làm ai thương.

Nhưng có hồi bé tôi , chị tôi vẫn trả.

Chị ấy mình sai nên không dám vào nhà.

Nhưng  tôi lại chị ấy, nếu ta đánh vào em , cứ trả. Không có gậy sắt thì dùng đá.

Chị tôi lời  tôi răm rắp.

Tôi bỗng hiểu ra, tại sao cuối  tôi lại để ở lại, không không rời xa tôi, mà là vì tôi không sống thiếu .

Không tôi vệ , mà chính đang vệ tôi.

Công an , tôi tôi không quen .

Bà ta lập tức kích động.

Miệng bà ta tuôn ra đủ loại lời lẽ tục tĩu, nào là tôi không nhận mẹ ruột, nguyền rủa tôi ế chồng cả đời.

Chị tôi trừng mắt nhìn bà ta.

Bà ta bắt giọng, với công an là chị tôi bà ta.

Nhưng rõ ràng là chị tôi chẳng có lỗi gì, chuyện bồi thường, tôi chưa đủ mười tám tuổi, với lại chính tự dưng gây sự trước. 

Cuối , bà ta tất cả đều đồn lấy lời khai, thằng trai quý tử của bà ta có ghi vào sổ đen, thế là im bặt.

Vở kịch kết thúc, tôi không theo lời ông bí thư chi bộ là để chị ở lại quê.

Chị ấy không sống thiếu tôi, tôi cũng không sống thiếu chị ấy.

Chị ấy rất ngoan, lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, phần lớn thời gian đều im lặng.

Năm năm học tập và cuộc sống đại học, bận rộn ý nghĩa.

Tôi không muốn dừng lại dù một giây, cũng sẽ không dừng lại.

Thế giới này luôn thay đổi, tương lai, có thật nhiều tiền mới mang lại cảm giác an toàn.

Chúng tôi mạnh mẽ hơn mình tưởng, chị tôi cũng tuyệt vời hơn tôi nghĩ.

Không học một thì học mười , một trăm , chị ấy mất cả năm trời mới học cách nấu cơm.

tiên nấu cơm, vào buổi tối tôi làm thêm về, chị ấy đứng ở cửa, cầm muôi xới một thìa cơm đứng đợi tôi.

Tôi mừng rỡ nhận lấy, nhìn chị ấy mà nước mắt cứ trào ra.

Chị tôi vui lắm, cười toe toét khoe với tôi.

Lúc ấy tôi mới để ý thấy chị ấy đợi lâu quá, không nhịn tè dầm ra quần, trời mùa đông lạnh cóng, run cầm cập.

Tôi đưa tay ôm chầm lấy chị.

Chị tôi, trong lòng có một điều duy nhất, có tôi là không nghĩ bản thân nữa.

Ngày tôi tốt nghiệp đại học, hôm ấy lớp tổ chức liên hoan chia tay.

Tôi dẫn chị .

Cậu bạn định lén đổi chỗ sang ngồi cạnh tôi im lặng quay về chỗ cũ.

Màn tỏ tình định sẵn cũng tan thành mây khói.

Mấy đứa bạn thân hỏi tôi sao lại dẫn chị theo.

Tùy chỉnh
Danh sách chương