Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 14

Bà ấy tháo chiếc vòng màu xanh ngọc bích, bóng loáng trên cổ cho tôi: “A Mặc là đứa trẻ ngoan, cũng vậy, đây ta có lỗi với nó, lúc đó ta hay cãi nhau với cha nó, cũng chăm sóc nó chu đáo, sau hai đứa… hãy chăm sóc lẫn nhau nhé.”

Lục Mặc nắm tôi thật chặt, buông ra nữa.

Đồng nghiệp xung quanh tôi đều kết hôn cả , tôi cũng chẳng có mấy đứa bạn thân.

Thậm chí chẳng tìm đứa nào phù dâu cho ra hồn.

Chúng tôi nghĩ , quyết định chỉ cần bữa cơm đơn giản là .

Nhưng ngờ, anh thợ chụp ảnh cưới nhận ra tôi là cô giáo của trai anh ta, thế là chuyện lan ra ngoài.

cưới, chúng tôi tìm hàng trông cũng .

Dần dần khách khứa bắt , tiên là đồng nghiệp của tôi, sau đó là phụ huynh học sinh, cả học sinh nữa.

Bàn ghế trong hàng càng nhiều, ông chủ cười tít mắt.

mừng cưới càng đông.

bữa cơm kéo dài từ trưa tối.

chiều, ngoài cửa nhiên vang tiếng pháo ầm ầm, hóa ra là bác cả tôi cùng mọi .

cưới gì có ai thế ? Đây là tiệc tối cưới thôi. mai về quê tiệc chính.”

Tiệc tối cưới là phong tục ở quê tôi, tối hôm cưới sẽ cơm mời khách dự.

Bác hai xua : “Mấy năm nay, năm nào cũng gửi quà cáp, có bao nhiêu gọi là bác là chú, sao có thể chỉ cần gửi mỗi hộp bánh kẹo là xong chuyện . Mọi biết sắp kết hôn, nhất định phải tổ chức cưới cho theo đúng phong tục gái, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi , mai chúng ta về quê thôi.”

Ông ấy nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ bề trên của bậc trưởng bối: “Tốt lắm. rể cũng đấy.”

Ông ấy quay sang nói với chị gái tôi: “ gái lớn, nữa, em gái chồng , phải ngoan ngoãn đấy nhé.”

Chị gái tôi có vẻ hiểu lắm.

cưới náo nhiệt hơn tôi tưởng tượng, ngay cả mấy đứa trẻ gần cũng về.

Mấy chị dâu mới thay quần áo mới và trang điểm cho chị gái tôi.

Các cụ già trong làng mang đồ nghề cũ ra, vừa thổi kèn vừa đánh trống, trông cũng ra dáng lắm.

bếp nấu cỗ chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, tính toán cẩn thận chi phí từng món.

Tiền mừng cưới thu từ thanh toán hết cho tiền rượu, mua rất nhiều tươi. 

Tất cả đều là hồng trồng, quê tôi gọi là Phật thủ.

Thật là vui vẻ và náo nhiệt.

Những đóa hồng vàng trên mộ nở, cánh dày đặc xếp lớp như những bàn Phật đang xòe ra. Tôi hái vài bông cài mái tóc mình.

Chị gái thấy vậy liền nũng nịu: “Chị cũng muốn, chị cũng muốn.”

Tôi hái thêm bông cài búi tóc cho chị.

Chị khựng , sờ bông .

Sáng sớm hôm sau, chị gái tôi, sống trong sự ngây dại hơn ba mươi năm, nhiên thay đổi. 

Chị dậy từ sớm, tự chải , trứng mừng cho tôi.

Chị quét dọn sân , quét cả đường cửa, chỉnh tấm ảnh cưới bị lệch, thậm chí chải tóc cho tôi.

Chị dặn bếp hôm nay phải để riêng cho tôi phần cá.

“Thanh Thanh thích ăn cá mà.”

Cuối cùng, chị ấy hết số tiền mình có nhét bao lì xì, bóng lưng hơi còng xuống.

chị ấy nó cho tôi.

Cả đời tôi chưa từng tin ma quỷ thần thánh, vậy mà giờ phút , nhìn mắt chị, tôi nhiên thấy cay cay.

Tôi dám nói gì, chỉ mỉm cười nhận .

Chị ấy nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe chất chứa muôn vàn cảm xúc. 

Tôi gần như kìm nén nữa, tựa chị ấy, chị ấy ôm tôi.

Các thím thạo nghề thấy vậy, kéo mấy hàng xóm đang định can ngăn .

“Đây là chuyện vui, xung hỉ tới .”

xong tất cả những gì có thể, chị ấy như trong cơn mộng du, quay trở về phòng, thiếp đi.

Gọi thế nào cũng tỉnh.

Tôi đắp chăn cho chị, quỳ xuống dập cái, đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàn toàn ngờ tới, lúc Lục Mặc đón dâu, tình cờ gặp cha mẹ ruột ở làng bên cạnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương