Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nếu không có gì thì tại sao bà không hỏi han gì khi thấy tôi về nhà, còn chẳng thèm quan tâm đến kết quả xét nghiệm cả nhà? Có bà đã biết trước rồi không?”
đến , mẹ tôi không thể kìm nén nữa, tức gào :
“Chung Kiến Quốc! Ông nghi ngờ tôi sao? Ông có còn lương tâm không ? Tôi đã vì ông sinh con, nuôi con, là cách ông đối xử tôi à?”
Vừa nói, bà vừa vờ lau nước , gắng tỏ vẻ đáng thương để lấy lòng thương hại.
Anh trai tôi cũng tiếng:
“Bố, làm sao có thể là mẹ được? Bố đừng nghi oan cho mẹ!”
Nhưng chị dâu thì không chịu ngồi yên:
“Anh nói gì thế? Mẹ anh ngày nào cũng quảng trường nhảy múa đám đàn ông già kia, biết có qua không? Biết đâu chính bà ta đã mang bệnh về nhà đấy!”
Chị dâu nổi tiếng không có não, có vẻ đáng nghi thì chị ta liền hướng mũi dùi vào đó.
Mẹ tôi tím mặt, tức đẩy mạnh chị ta một cái.
Nhìn dáng vẻ bà lúc , tôi càng khẳng … bà ta chính là nguồn lây bệnh!
Thế nhưng cũng giống như kiếp trước, mẹ tôi chấp đẩy hết tội lỗi đầu tôi.
“Chắc chắn là con nhãi Chung Tiểu Vũ đó! Nó suốt ngày lung tung bên ngoài, chắc chắn là nó!”
đến , tôi bật cười, dùng một số điện thoại lạ, gửi ảnh chụp bản báo cáo xét nghiệm mẹ đến từng thành viên trong nhà.
7
Hai ngày trước kỳ thi đại học, mẹ tôi bất ngờ tìm đến trường.
“Mẹ đến làm gì?”
Tôi cau , linh cảm chẳng có chuyện gì tốt lành.
“Tiểu Vũ, theo mẹ về nhà , bố và anh trai nhớ lắm.”
“Con không về!”
Có lẽ điệu tôi quá kiên quyết, khiến mẹ tôi tức nổi .
“Hôm nay không về cũng về!”
Bà ta vươn tay túm lấy tôi, kéo mạnh về phía cổng trường.
“Mẹ làm gì ! Con đã nói là không muốn về !”
Tôi vùng vẫy, gắng thoát khỏi tay bà ta.
“Tao làm mẹ thì lời tao!”
“! Bà kia, bà đang làm gì ? là trường học, không được tùy tiện lôi kéo học sinh như thế!”
Vừa thấy nói quen thuộc, tôi biết ngay cứu tinh mình đã đến, là cô giáo chủ nhiệm.
Cô bước , điệu dịu dàng nhưng đầy uy quyền:
“Tiểu Vũ, em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Em không sao, cô ạ.”
Mẹ tôi thấy có ngăn cản, khí thế tức giảm .
“Cô giáo à, tôi chỉ muốn đón con gái tôi về nhà thôi.”
Cô cau :
“Chỉ còn hai ngày nữa là kỳ thi đại học, em ấy ở trường ôn tập rất tốt, về nhà lúc có thể ảnh hưởng đến tinh thần.”
“Không ảnh hưởng gì đâu! Tôi là mẹ nó, chẳng lẽ tôi hại nó chắc?”
“Có.”
Tôi tức đáp trả, rồi rút tay khỏi mẹ.
Mẹ tôi tức , chỉ thẳng vào mặt tôi mắng:
“Đồ thứ con cái mất dạy, không có chút tôn ti trật tự gì cả!”
Cô nhẹ nhàng vỗ vai tôi trấn an, sau đó quay sang nhìn mẹ tôi đầy nghiêm nghị:
“Thưa bà, tôi tôn trọng quyền quyết học sinh. Nếu em ấy không muốn về, ta không thể ép buộc được.”
từ chối, mẹ tôi tức giở trò ăn vạ:
“Nó là con gái tôi, các có quyền gì không cho nó về?”
Cô vừa âm thầm gửi tin nhắn báo bảo vệ trường, vừa bình tĩnh đáp:
“Thưa bà, vị thành niên cũng là những cá thể độc , ta nên tôn trọng quyết các em.”
Mẹ tôi tức gào :
“Tôi khinh! Nó là do tôi đẻ , thì nó lời tôi!”
Xung quanh bắt đầu có rất đông học sinh và giáo viên đứng xem.
Mẹ tôi đột nhiên lớn , như thể tình tuyên bố cả thế giới:
“Cả nhà tôi giang mai, con bé cũng không ngoại lệ! Nếu nó ở trường, chẳng sẽ lây bệnh cho tất cả học sinh khác sao? Tôi khuyên các nên đuổi nó càng sớm càng tốt!”
Lời vừa thốt , cả sân trường bỗng chốc rơi vào im lặng, rồi nhanh chóng trở nên náo loạn.
Học sinh xung quanh bắt đầu bàn tán, nhiều nhìn tôi bằng ánh nghi ngờ.
Mẹ tôi cười đắc ý, dường như chắc chắn rằng tôi sẽ ép về nhà.
Nhưng lần , bà ta đã nhầm.
Cô siết chặt vai tôi, nói vang vọng khắp sân trường:
“Thưa bà, xin đừng vu khống! Trường học có kiểm tra sức khỏe kỳ, nhất là học sinh lớp 12. Mới tuần trước, toàn bộ học sinh đã được kiểm tra, tất cả khỏe mạnh! Không có bất kỳ vấn đề gì cả!”
Mẹ tôi trợn tròn , vẻ mặt không thể tin nổi.
“Không thể nào! Cả nhà tôi nhiễm bệnh, con bé làm sao không có chứ?”
Lời vừa dứt, ánh mọi xung quanh bỗng chốc tràn đầy sự kinh ngạc và khinh bỉ.
“Bà là mẹ ruột mong con mình mắc bệnh sao?”
Một câu nói khiến nấy rùng mình.
Tôi im lặng, nhìn mẹ tôi bằng ánh trống rỗng.
Mẹ tôi hoảng hốt, gắng vớt vát:
“Không! Chắc chắn nó đã bệnh! Tôi có thể đưa nó xét nghiệm ! Nếu nó không có bệnh thì tin nổi nữa?”
Cô dõng dạc tuyên bố:
“Bệnh viện không bao giờ làm giả báo cáo! Hơn nữa, chính bà vừa thừa nhận cả nhà bà bệnh, thì Tiểu Vũ càng không thể theo bà về được.”
Mẹ tôi điên cuồng hét :
“Không! Tôi không quan tâm! Hôm nay nó nhất theo tôi về!”
8
Mẹ tôi hoàn toàn không chịu lý lẽ, lao đến kéo tôi .
“Mẹ đang làm gì ! Đừng động vào con!”
Ngay lúc đó, bảo vệ trường học nhanh chóng lao đến, giữ chặt bà ta.
Cô vốn luôn là một giáo viên dịu dàng, giờ đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
“Bà Chung, nhà bà đã xảy chuyện lớn như , không lo giải quyết đến trường cưỡng ép con gái mình?”
“Chả trách sao trước Tiểu Vũ học giỏi như tâm trạng lúc nào cũng bất ổn, thì là vì các bậc phụ huynh như bà.”
Mẹ tôi dữ trừng :
“Cô nói cái gì? Cô dám nói như thế tôi à?”