Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ đã trả giúp chị khoản vay ba vạn đó . Giờ trong tài khoản của còn ba hào xu.
sự là… bất lực , không giúp được gì thêm nữa.”
Tôi như sực nhớ ra điều gì, lấy từ túi ra chiếc hộp nhỏ đựng đôi bông tai, mở ra đưa cho cô ta:
“Hay là… chị đem món quà sinh nhật mà Vũ Trần tặng đi cầm tạm nhé?
Ái chà?”
Tôi kinh ngạc che miệng.
“Sao mà kiểu dáng đôi bông tai này giống hệt cái dây chuyền chị đeo vậy?
Hóa ra là quà tặng kèm khi mua dây chuyền à…”
Tôi tức thu , vẻ mặt áy náy:
“Vậy thì ngại quá chị ạ. Đồ tặng kèm chắc không giá trị gì đâu, xem ra chẳng giúp được gì.”
, tôi sang Vũ Trần:
“Nhưng chị đừng lo quá, Vũ Trần chắc chắn tiền mà.”
“Anh thể không chớp bỏ tiền mua cho chị váy áo, dây chuyền mấy ngàn, bình thường còn hay nạp tiền thẻ ăn, thẻ xe buýt cho chị…
Anh quan tâm chị đến thế, chắc chắn sẽ tiếp tục giúp thôi.”
“Chị nhìn xem, là bạn gái thức của anh mà được đãi ngộ như vậy đâu.
Anh dạy rằng gái phải tự , phụ nữ độc mới là hấp dẫn nhất.”
“ sự , hoàn toàn không giống với cách anh đối xử với chị…
Lúc nào đúng lúc, chu đáo, ở bên cạnh chị.”
màn “chân tình thổ lộ” của tôi khiến toàn bộ giáo viên, sinh viên phía dưới sân khấu như bừng tỉnh đại ngộ.
Ánh kinh ngạc xen lẫn khinh bỉ đồng loạt đổ dồn về phía Vũ Trần và Hạ Tuyền.
Lúc này, mẹ tôi bắt đầu ngẫm ra vấn đề.
người liếc nhìn nhau, tức cùng chuyển mũi dùi về phía Vũ Trần.
tôi tức túm lấy cổ áo anh ta.
“Thằng khốn nhà mày! Hóa ra mày chơi cả đứa gái của !”
Vũ Trần lùi bước, mặt tái nhợt, vội vàng xua phủ nhận:
“Hiểu lầm! Đây nhất định là hiểu lầm lớn! Bác trai bác gái, người đừng hiểu lầm!”
Trán tôi nổi gân xanh, phì bãi nước bọt xuống chân :
“Phì! Lúc còn lăn lộn ngoài xã hội thì mày còn đang mặc quần thủng đít! Định giở trò với à?”
“ là mày! Nhét cho ba ngàn tệ tiền mặt, bắt sân khấu vào mặt Hà mà chửi nó không xấu hổ! Ngay cả kịch bản mắng viết sẵn! Giờ bày đặt giả ngu?”
Mẹ tôi tức đến mức run rẩy cả người, cầm điện thoại giơ cho mọi ống kính và khán giả xem:
“ là nó! Bắt chúng tôi bôi nhọ Hà!”
“Tôi thừa nhận tôi không phải người tốt gì! Trước đây tôi mù quáng, lỗi với Hà, khiến bé chịu nhiều tủi nhục!”
“Nhưng tôi vẫn đến mức thối nát hoàn toàn! Không thể vì đồng tiền của thứ lang sói như cậu mà cắn vào ruột của mình!
Loại tiền dơ bẩn, cái kiểu vu khống mình xuống địa ngục như thế, tôi chết không làm!”
Phản ứng của mẹ tôi khiến Vũ Trần hoàn toàn sững sờ, ta gào trong cơn hoảng loạn, mất hết lý trí:
“Đồ điên! Cả nhà các người đều là lũ điên! Nhận tiền mà không giữ lời!”
“Tôi sai câu nào đâu? Tôi bảo các người ra sự !”
Ngón đột ngột đổi hướng, hung dữ vào tôi, giọng sắc bén cay độc:
“ Hà! cô đi! Hồi đó cô suýt bị lão già khốn nạn kia cưỡng hiếp, đúng không? Dù cuối cùng bị làm gì, nhưng bị sàm sỡ, bị hôn, bị lột đồ… đều là chứ gì?”
“Còn chuyện cô đi làm ở quán bar! Loại nơi rẻ tiền như thế, đủ hạng người hỗn tạp! Cô bị khách say mò đùi, bị bóp eo? Cuối cùng chẳng phải cô còn tự hạ mình, theo mấy tên côn đồ ra sau hẻm? Những hơn tiếng đồng hồ! Ai cô làm gì trong đó!”
“Những chuyện bẩn thỉu như vậy, sao không để mẹ cô đây cho mọi người ? Cô còn giả vờ mình trong sạch cái gì nữa?!”
ký ức đẫm máu, những nỗi đau mà tôi cố dùng thời gian để chôn sâu, nay bị lôi ra giữa hàng trăm ánh , xé toạc cách không thương tiếc.
Nước tôi trào ra không thể kiểm soát — không phải vì nhục nhã, mà là vì quá lạnh lòng.
Giọng tôi run , chữ câu đều nghẹn đắng:
“Đây là lý do… anh muốn hủy hoại tôi?”