Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu ta nuốt nước bọt, yết hầu nhô trượt xuống. Mặt đỏ bừng, đáy mắt nhiều cảm xúc lẫn lộn, chút chột dạ nhìn tôi.
Tôi lạnh: “Đúng là hoang đường.”
Tôi đứng thẳng lưng, giọng bình tĩnh mang theo nỗi buồn khó nhận . “Cậu miệng à? biết trực tiếp hỏi tôi sao? Cậu cần tôi tôi chẳng còn cách cả. Thả thính giỏi lắm, kết hôn chịu.”
“…”
ta rượu vào lời . Tôi chai rượu quý “mượn” của bố tôi.
“Uống được ?”
Cậu ta cần suy nghĩ. “Đương , cậu cái được.”
Tôi bật . cứ thế ngồi trên sofa, uống hết ly này ly khác.
Cả đều biết mình đang chờ đợi điều .
Ánh tà dương buổi chiều tà len lỏi qua sổ sát đất, ánh sáng dịu dàng bao trùm cả .
Gương mặt cậu ta ửng hồng phủ một tầng phán.
Cậu ta dính rượu, đôi môi sáng bóng, ánh mắt vì hơi men mà trở nên mơ màng và quyến rũ.
Tôi đột ghé sát , khoảng cách gần mức hơi thở nóng ấm quyện vào .
“ cậu muốn tôi mà, sao sau đó cậu chịu nữa?” Tôi luôn muốn tìm câu trả lời cho quá khứ.
Cậu ta cắn cắn môi, giọng mang theo sự ấm ức: “Tôi hề muốn, tôi đó ngại, ngại cậu hiểu ?”
Cậu ta hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn ngoài sổ. “Cậu thích kiểu , tôi sẽ cố gắng trở thành thế. Nhưng cậu ràng đã đồng ý đợi tôi, kết quả tự đi xem mắt. Mười năm, cuộc điện thoại gọi. Cậu biết mười năm nay tôi sống thế ?!”
Tôi tựa đầu vai cậu ta, nhẹ nhàng véo dái tai cậu ta. “Cậu đáng yêu quá.”
“Đáng yêu hồi nhỏ vậy.” Cậu ta hừ tiếng, quay đầu đi, nhưng ngón út lặng lẽ tiến , thăm dò ngón tay tôi, mười ngón tay đan vào , nắm chặt.
“Dì cậu thích kiểu kín đáo mà quyến rũ, cái này tôi học được, quyến rũ công khai được ?” Cậu ta dùng sức, ôm eo tôi, ấn tôi xuống sofa.
Tôi mỉm , đáp. Bầu khí dần dần trở nên nồng nàn sắp men.
Cậu ta chậm rãi tiến gần tôi, hơi thở trở nên nặng nề. Đột , bên ngoài vang tiếng mở.
Chưa kịp phản ứng, thấy dì Trần và mẹ tôi đã đứng sững sờ ở vào, tình hình trong phòng khách mồn .
“…”
“…”
“…”
“…”
Giây tiếp theo, rất tự quay , giả vờ nhìn thấy gì.
Sau khi khỏi , tiếng thể giấu nổi.
Ấy chà, tôi đã bảo đứa nó hợp lắm mà.”
“Tôi đã , sớm muộn chúng ta thành thông gia.”
Tôi đưa tay ôm cậu ta, trêu chọc: “Thôi xong, giả thành thật .”
Cậu ta nghiêm túc sửa : “Ngốc ạ, ràng chuyện tốt sắp .”
Đúng vậy, chuyện tốt sắp .
Chúng tôi từng mất liên lạc qua những mùa xuân thu đi, thể tâm sự mọi chuyện với giữa cảnh xuân hoa thu nguyệt này.
(Hết)