Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
GIỚI THIỆU:
tai nạn giao thông, chồng tôi tỉnh lại óc… vấn đề.
nào anh cũng lặp đi lặp lại tám trăm lần rằng người trọng trở .
Anh xin lỗi tôi.
Ở kiếp trước, anh ngoại tình, tin tưởng tiểu tam cách mù quáng, không phụ lòng thành của tôi mà còn khiến tôi chếc trong uất hận.
Anh bảo tôi đến lúc chếc vẫn không chịu tha thứ anh.
xong, anh tự tát cái, nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc thảm thiết.
Tôi ôm lấy anh, cùng đám cổ đông trong phòng nhau không nên lời.
Bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, dưới tôi bới tòa “Lâu đài di động của Howl”.
01
Tôi và Kỷ Ngôn Thời kết hôn thương mại được , tình cảm vẫn luôn nhạt nhòa.
Anh đắm chìm trong công việc, làm tổng tài chuẩn mực.
Anh không thích xã giao, thích ăn cơm , thế mỗi tôi đều tự tay nấu canh anh.
Mọi hoạt liên quan đến anh, tôi đều đích thân lo liệu.
Ở mức độ nào đó, chúng tôi sống với nhau đúng kiểu “kính nhau như khách”.
Tưởng rằng cuộc sống sẽ cứ thế tiếp diễn, đến mưa bão, Kỷ Ngôn Thời gặp tai nạn xe.
khi tỉnh lại, óc anh… vấn đề.
Anh khăng khăng trọng .
2
Khi tôi đến viện, cái đẹp trai của Kỷ Ngôn Thời được quấn kín băng gạc, đang phát điên trong phòng .
Anh giật phăng kim truyền trên mu bàn tay, giãy giụa như điên đòi xuống giường .
“Tránh ! Tôi phải , tôi phải tìm Nhan Nhan!”
“Đừng đụng vào tôi! Tôi phải tìm Nhan Nhan!”
y tá gần như không giữ nổi anh lại.
Tôi bước nhanh tới, đen như đáy nồi kéo anh lại: “Đừng quậy nữa.”
Anh thấy tôi sững lại hai giây, rồi đột nhiên đỏ hoe cả mắt.
Anh ôm chầm lấy tôi, giọng run rẩy:
“Nhan Nhan… Em không sao tốt rồi… Không sao tốt rồi…”
“Anh nhớ em muốn chếc…”
Tôi dùng hết sức đẩy anh , anh không nhúc nhích chút nào.
Tôi yếu ớt : “Nếu anh không buông … người chuyện sẽ em đó.”
Anh không chếc vì tai nạn, tôi sắp chếc vì siết cổ rồi đây này.
Kỷ Ngôn Thời cuối cùng cũng buông tôi , vẻ lại đầy tủi thân.
Tôi giả vờ như không thấy gì.
Tôi bảo anh lên giường nằm yên, lại phiền y tá treo lại chai truyền.
hồi ầm ĩ, trong phòng còn lại hai chúng tôi.
Anh tựa vào giường, mắt dán chặt vào tôi không rời.
Đến mức tôi rửa tay trong vệ chút mà anh cũng gọi tôi tám lần.
Mấy bà cô ở chợ còn không gọi dai như anh.
03
Tôi ngồi bên giường bóc quýt anh, Kỷ Ngôn Thời đột nhiên tôi đầy thâm tình:
“Nhan Nhan, anh nhớ em lắm…”
Tay tôi khựng lại, mày cau lên.
Kỷ Ngôn Thời… chẳng lẽ tai nạn đ.â.m thành đần rồi?
Chúng tôi quen nhau hơn mười , kết hôn được , lời đường mật như vậy, đây lần tiên tôi nghe được.
Tôi đưa tay sờ trán anh: “Để em gọi bác sĩ đến xem sao.”
Kỷ Ngôn Thời lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng trong veo: “Anh không , Nhan Nhan, anh trọng .”
Tôi: …
Tôi biết vẻ lúc này chắc chắn đặc sắc lắm, Kỷ Ngôn Thời chẳng thèm quan tâm, ý chí lại vô cùng kiên định.
“Nhan Nhan, anh thật đấy, anh thực sự trọng .”
“Kiếp trước anh… anh ngoại tình, không phụ lòng em, còn để con hồ ly nhỏ đó làm nhục em, lúc em ốm còn bắt em quỳ giữa mưa.”
“Anh khiến em mất trước bao người, còn bắt em hiến thận cô ta…”
“Anh làm rất nhiều chuyện lỗi với em, em hoàn toàn thất vọng với anh, rồi em ung thư… và qua đời…”
Tôi tái , mà Kỷ Ngôn Thời vẫn chưa dừng lại:
“Anh hối hận rồi, anh cố gắng tìm em, tìm khắp nơi, em không muốn gặp anh, không thèm để ý đến anh… Đến chỗ em an táng anh còn không biết…”
“Nhan Nhan… anh đúng đáng chếc!”
xong anh ta bắt tát tới tấp, tát khóc như mưa.
Các cổ đông cấp cao của công ty đến thăm đúng lúc thấy cảnh này.
Kỷ Ngôn Thời – tổng tài thường lạnh lùng không cảm xúc, giờ co ro trong lòng tôi, khóc như thằng ngốc.
khóc lẩm bẩm “Anh thật đáng chếc…”
Bề ngoài tôi giữ vẻ bình tĩnh, dỗ anh khéo léo mời các cổ đông hôm khác quay lại.
dưới tôi cào cái động Howl’s Moving Castle rồi.
tiếng Kỷ Ngôn Thời mới bình tĩnh lại, áo tôi cũng ướt cả mảng lớn.
Tôi liếc anh: “Anh Mạnh Giao Nữ nhập hồn à?”
Kỷ Ngôn Thời không nghe, nắm tay tôi tha thiết: “Nhan Nhan, anh yêu em.”
“Phải luôn ở bên cạnh anh nhé…”
Tôi hất tay anh , đứng dậy đi thay áo.
“Rồi rồi, biết rồi.”
Trong góc anh không thấy, tôi khẽ cong môi cười.