Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

Tôi không biết Kỷ Ngôn Thời tìm tôi bằng cách nào, khi anh ấy cầm chiếc ô hoa hoè nhỏ tôi đứng trước mặt tôi và con mèo, trông cao lớn đến lạ.

— “Triệu Nhan Nhất, em không về nhà à?”

Tôi không trả lời.

Anh nghiêng chiếc ô về phía tôi một chút:

— “Đi cùng anh nhé, anh đưa em về.”

Cả hai đứa khi ấy còn nhỏ, chỉ cần một chiếc ô là đủ che cả hai. 

Khi Kỷ Ngôn Thời đưa tôi về đến nhà, mưa đã nhỏ đi nhiều.

Tôi hỏi anh:

— “Chúng ta là bạn không?”

Anh nhìn tôi thế, lạnh nhạt hỏi lại:

— “Em thiếu bạn đến thế à?”

Tôi cúi đầu:

— “Em không có bạn.”

Kỷ Ngôn Thời im lặng một , thể khẽ thở dài.

— “Vậy là họ không có mắt, đừng buồn.”

— “Từ giờ chúng ta là bạn tốt nhé.”

Tôi vui đến nỗi tít mắt, chạy vào nhà ôm một đống đồ ăn vặt mà tôi thích định đưa cho anh. 

Nhưng khi tôi quay Kỷ Ngôn Thời đã đi mất.

Tôi định mai đưa cho anh sau.

Tôi về phòng tắm rửa, thay đồ lầu đến căn phòng khoá kia.

Mẹ tôi đó.

Tôi không là đứa trẻ không có mẹ.

Mẹ tôi rất xinh đẹp, rất , rất yêu tôi.

Mẹ giúp tôi lau khô tóc, còn tết tóc cho tôi nữa.

Mẹ tôi là mẹ tuyệt vời nhất đời.

Khi tôi đẩy cửa vào, mẹ đang ngồi ngẩn bệ cửa sổ.

Thấy tôi, mẹ liền mỉm .

Mẹ cầm chiếc khăn bên cạnh bước xuống, tiếng xích mắt cá chân vang leng keng.

— “Sao lại không sấy tóc? Bé con làm vậy ốm đấy.”

Sợi xích chân mẹ rất ngắn, chỉ đủ để mẹ di chuyển phòng.

Tôi bước nhanh lại gần, có chút chột dạ:

— “Con không lạnh.”

— “Chỉ là con muốn gặp mẹ sớm một chút.”

Mẹ ôm tôi vào lòng, dùng khăn lau khô tóc tôi.

Tôi cho mẹ chuyện hôm nay mình đã kết bạn một bạn mới.

Khi bên mẹ, mẹ ít nói, toàn là tôi ríu rít chuyện.

Mẹ nói mẹ thích tôi về những chuyện xảy .

Chỉ là tôi nói nhiều quá, lần nào chưa xong đã đến giờ.

Hôm nay vậy, tôi mới được một nửa quản gia đã đến gõ cửa, tôi rời đi.

Ba tôi quy định tôi chỉ được bên mẹ nửa tiếng.

Tôi lưu luyến đứng dậy, mẹ mỉm nhìn tôi:

— “Hẹn gặp lại vào mai, bối.”

Tôi vụng về trèo xuống, nhưng bất chợt nhìn thấy mắt cá chân mẹ.

đó lại có thêm một vết thương mới, vết m.á.u đã thấm gấu váy dài.

Chắc hôm nay mẹ lại giãy giụa .

Tôi khẽ đặt tay cổ chân trắng nõn mẹ:

— “Mẹ, mẹ có đau không?”

Mẹ xoa đầu tôi, không nói gì.

Tôi nghẹn ngào nói:

— “Mẹ, sau này mẹ đừng vùng vẫy nữa nhé.”

Mẹ mỉm :

— “Ừ.”

đó tôi chưa hiểu chuyện gì cả, chỉ là không muốn mẹ thương, không muốn mẹ đau.

Nhưng tôi đã không nghĩ rằng, điều đó đối mẹ có ý nghĩa thế nào.

11

Năm tôi mười tuổi là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.

Khi đó tôi có Kỷ Ngôn Thời, có mẹ.

Thời gian đó, tan học Kỷ Ngôn Thời đều chờ tôi cùng về nhà, tôi thay đủ kiểu mang đồ ăn vặt và quà nhỏ cho anh ấy.

Vì mẹ từng nói, đồ ngon chia sẻ bạn bè.

Kỷ Ngôn Thời không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng khác nói tôi không có mẹ, anh ấy lao đánh nhau ta.

Kỷ Ngôn Thời đánh nhau rất dữ, nhưng tôi không sợ anh. 

Vì khi đối mặt tôi, anh chưa bao giờ vậy.

Kỷ Ngôn Thời là bạn tôi, là hiệp sĩ tôi.

tôi đều ríu rít trước mặt mẹ, câu chuyện tôi đều có bóng dáng Kỷ Ngôn Thời.

Mẹ luôn mỉm lắng , nhận xét:

— “Xem Nhan Nhan thật sự rất thích cậu ấy.”

đó tôi chưa hiểu “thích” là gì, chỉ cảm thấy bên Kỷ Ngôn Thời rất vui vẻ.

Mẹ xoa đầu tôi:

— “Nhan Nhan có bạn tốt , mẹ yên tâm .”

Tôi không ý khác lời mẹ, chỉ nghĩ rằng mẹ thật sự vui vì tôi có bạn.

Không biết từ khi nào, sức khỏe mẹ càng càng kém, lần tôi đến đều thấy mẹ chỉ có thể nằm giường.

Mẹ trước, tôi, chỉ là càng càng nhợt nhạt.

Tôi nghĩ là mẹ bệnh.

Tôi ba tìm bác sĩ cho mẹ, nhưng ba tôi đừng xen vào chuyện lớn, nếu không không cho tôi gặp mẹ nữa.

Tôi chỉ có thể lén giấu kẹo vào tay áo, hy vọng mẹ ăn kẹo chóng khỏe lại.

Sau đó có một lần, mẹ mai tôi đến giấu theo một con dao.

Tôi không hiểu mẹ định làm gì, nhưng mẹ tôi là đứa trẻ ngoan, trẻ ngoan lời.

Tối hôm đó, tôi đánh thức khỏi giấc mơ, là ba kéo tôi khỏi chăn.

Ông nhốt tôi vào phòng biệt giam.

Tùy chỉnh
Danh sách chương