Tôi ngồi bên giường bệnh, sụp đổ mà bật khóc, bác sĩ nói chồng tôi đang ngàn cân treo sợi tóc.
Y tá đưa tờ giấy đồng ý phẫu thuật, giọng run run thúc giục:
“Chị ký nhanh đi!”
Tôi vừa cầm bút, khóe mắt lại thoáng thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên.
Một tin nhắn hiện ra:
“Ba, mai con với anh sẽ qua thăm ba.”
Bàn tay tôi run mạnh, cây bút rơi xuống đất.
Y tá sốt ruột:
“Chị ơi! Không ký bây giờ là không kịp nữa đâu!”
Tôi từ tốn ngồi xuống nhặt bút, rồi đứng dậy, xé tờ giấy đồng ý phẫu thuật thành từng mảnh.
“Tôi không ký.”
Hai mươi ngày sau, anh mở mắt, lại phát hiện mình đã thành phế nhân.
Anh phát điên, đập đồ:
“Cô hại tôi! Đồ đàn bà độc ác!”
Tôi ngồi bên cạnh xe lăn, ung dung gọt táo:
“Đừng nóng, tôi đã liên hệ với hai đứa con trai anh rồi, bọn nó nói sẽ tới chăm anh ngay.”
Sắc mặt anh tái nhợt:
“Cô… cô biết hết rồi?”