Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

7

đúng, tôi và anh, tuy đã định ngày cưới, thực ra chưa thực hiểu rõ nhau.

năm trước, tôi bị ốm nặng. 

xuất viện, ông lo lắng cho tôi, nên bắt đầu sốt sắng chuyện hôn của tôi.

Lần đó thủ đô, tôi từng chủ động nhắc chuyện kết hôn với Giang Yến, anh ta lấy lý do áp lực công việc lớn, không muốn phân tâm, nên đã từ chối tôi.

Tôi buồn.

Lúc ấy, chúng tôi đã yêu nhau sáu năm, nhìn anh ta ngày ngày vùi đầu vào công việc đến kiệt sức, tôi cũng không đành trách móc.

chia với Giang Yến, tôi quyết định nghe theo lời mẹ, ngoan ngoãn tham gia những buổi xem mắt do gia đình sắp xếp.

biết tin, cô bạn thân Phương lập tức hét đòi giới thiệu đối tượng cho tôi:

“Anh ấy là một con nghiện công việc, hơn cậu tuổi, mới ngoài mươi, chưa từng dẫn bạn gái nhà lần nào, dì tớ sốt ruột c.h.ế.t đi được.”

“Cậu cứ gặp thử đi, còn quen biết đấy, , cậu còn không?”

, anh họ Phương , cũng là đàn anh trường cấp của tôi, hơn tôi khóa, làm sao tôi thể quên được?

Từ nhỏ lớn, anh luôn là nhân vật trung tâm, nổi bật ánh mặt trời.

Nhờ mối quan hệ với Phương , tôi từng chạm mặt anh vài lần, này còn một khoảng thời gian cùng làm việc trong hội sinh viên.

“Tớ anh ấy. chắc gì anh ấy còn tớ.”

Một rực rỡ anh, bao năm liệu còn đến tôi? 

Nghĩ đây, lòng tôi chua xót.

Anh ấy ưu tú vậy, đến giờ độc thân, chắc hẳn tiêu chuẩn cực kỳ cao.

“Không ngờ đấy, anh ấy nghe đối tượng là cậu, mới đồng ý đến gặp mặt.”

sắp đặt của Phương , chúng tôi đã gặp nhau.

Buổi xem mắt diễn ra vô cùng suôn sẻ.

tôi khen hết lời, mẹ anh ấy ôm chặt tôi không buông.

bên gia đình bàn bạc một chút là đã định luôn chuyện hôn .

8

đưa tôi khách sạn, anh không đến chi nhánh công ty luôn.

Anh đã đặt sẵn một phòng ngủ, một khách.

Anh ngồi ở phòng khách, bật laptop xử lý công việc.

“Anh phải một lúc, em mệt vào phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Đúng lúc tôi cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, ban trưa trong buổi tụ đã uống khá nhiều rượu, giờ men rượu ngấm vào, đầu óc nặng trĩu.

Tôi phòng ngủ, chẳng biết đã ngủ bao lâu, cảm thấy mơ mơ màng màng khát nước.

Bước ra uống nước, thấy anh đang , cấp của anh đang báo cáo công việc.

Tôi cờ nhìn thấy góc nghiêng của anh.

Anh vốn đã đẹp trai, giờ nhìn từ góc này, đường nét gương mặt càng thêm sắc sảo, dẫu ngồi nghiêng bên sofa toát ra vẻ cao lớn, mạnh mẽ.

Anh chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng đưa ra đạo cho cấp .

Không thể phủ nhận, đàn ông làm việc nghiêm túc thật quyến rũ.

dự án này, hiện tại chúng ta…”

Vừa , anh vừa nới lỏng cà vạt, cởi khuy áo cổ.

Không biết phải do men rượu còn chưa tan hay không, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, muốn xé toang áo sơ mi anh ra.

Dường nhận ra ánh mắt của tôi, anh quay đầu lại.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh mỉm cười, khẽ ngoắc ra hiệu cho tôi.

Tôi bước , ngồi xuống bên cạnh anh.

Trong lúc đang nghe cấp báo cáo, anh nắm lấy tôi, đặt vào lòng bàn mình, nhẹ nhàng vuốt ve, đang nâng niu một món bảo bối quý giá.

Tôi sững sờ nhìn anh, không hiểu anh ý gì.

“Em tỉnh rồi à?”

“Ừm.”

Ánh mắt tôi bất giác lướt qua cổ họng anh, chạm vào xương quai xanh lộ ra lớp áo sơ mi, lòng bỗng ngẩn ngơ.

Nhận ra ánh nhìn của tôi, anh khẽ ho nhẹ:

“Đẹp lắm à?”

“Đẹp…”

Anh bật cười, ánh mắt sáng rực:

“Vậy cứ nhìn tiếp đi.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vừa định trốn, anh đã nghiêng áp sát, ghé vào tai tôi, giọng trầm thấp:

“Sao vậy, sợ anh ăn em sao?”

Tim tôi đập loạn xạ, ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh:

“Sợ không sợ, sợ anh không kiềm chế được thôi.”

“Thật sao?”

Ánh mắt anh lóe vẻ thích thú, chăm chú nhìn tôi.

ánh mắt khinh miệt của Giang Yến tôi vô vị, tôi bỗng quyết tâm liều một phen.

Tôi kéo cà vạt anh xuống, vòng ôm lấy cổ anh, ngả vào lòng anh.

Anh hơi cứng , tôi nhân cơ hội tháo nút áo sơ mi anh.

Anh lập tức giữ chặt bàn đang nghịch ngợm của tôi lại:

“Đừng nghịch.”

“Anh là chồng chưa cưới của em, em muốn làm gì làm.”

Tôi ngẩng mặt , cắn nhẹ yết hầu của anh.

Anh kìm nén tiếng rên rỉ trầm thấp, làm gián đoạn luôn cuộc :

“Được rồi, hôm nay đây thôi.”

Anh đóng laptop lại, xoay , đè tôi xuống sofa, hơi thở nóng rực phả vào mặt.

Ánh mắt u tối, dán chặt lấy tôi:

“Vừa rồi em , anh là chồng chưa cưới của em…”

“Muốn làm gì làm, đúng không?”

tốt, Duyệt Duyệt, lát nữa em phải tự mình ‘động’ đấy.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh hôn sâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương