Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vào sinh nhật mười tám tuổi tôi, giống như một con dã thú phát điên, đánh anh trai tôi ngã gục xuống đất.
Anh lau vết máu trên các khớp ngón tay, lạnh lùng nói:“Nhà họ mù không biết thương em, thì tôi thương.”
sinh nhật hai mươi hai tuổi, tôi cầm tờ giấy khám t.h.a.i công ty tìm anh.
Thế nhưng lớp kính, thứ tôi thấy lại cảnh đứa em gái nuôi tôi bị anh ép trên làm việc hôn.
Đôi tay từng ôm chặt lấy tôi năm xưa, từng tôi đ.ấ.m người, giờ đây lại đang dịu dàng đỡ lấy thân thể một người phụ nữ khác.
Tôi lặng lẽ đóng cửa lại, ném tờ phiếu siêu âm vào thùng rác.
Lần , cả anh ta lẫn gia đình , tôi đều không cần nữa.
1
Tôi tắt tiếng điện thoại nhét vào túi xách.
Hình ảnh phản chiếu từ gương trong thang máy hiện lên một gương mặt bình thản.
Không , không biểu cảm, mấy vết lằn hình lưỡi liềm hằn lên lòng tay khi các ngón tay siết lại— cũng nhanh chóng mờ đi.
Cuộc gọi từ sau mười phút.
Tôi dập máy.
Anh ta gọi lại, tôi tắt nguồn.
Tối anh ta về nhà, người nồng nặc rượu.
Còn một hoa nhè nhẹ, loại Vũ—em gái nuôi tôi hay dùng, ngọt mức ngấy.
Anh ta nới lỏng cà vạt, bước tới định ôm tôi, tôi nghiêng người tránh đi, vào bếp rót .
“Em lại giận gì nữa đây?” Anh ta theo sau, vẫn cái kiểu lười biếng quen thuộc, xen mất kiên nhẫn khó nhận ra.
“Hôm nay sinh nhật em, anh quên . Để anh bù quà, em muốn gì?”
Ly khẽ va vào mặt đá cẩm thạch, tôi quay người thẳng vào anh ta.
“ , chúng ta kết thúc .”
Anh ta sững lại một , bật , đưa tay muốn chạm vào mặt tôi: “Nói gì linh tinh vậy?”
“Chiều nay em công ty, em thấy hết .”
Tay anh ta dừng giữa không trung.
Nụ hời hợt trên mặt dần biến mất, nhưng cũng chẳng hề hoảng loạn, nhướng mày: “ chuyện ?”
“ Nhược.” Anh ta thở dài, như đang dỗ dành một đứa trẻ vô lý.
“ đường , ta tự dán lên, anh tránh không kịp.”
Tôi gật đầu, bước vòng anh ta định về phòng ngủ.
vẻ không hài lòng với thái độ bình thản tôi, anh ta bất ngờ túm lấy cổ tay tôi, trầm xuống.
“Đừng anh bằng ánh . Anh với ta không gì hết, tin anh.”
2
Cổ tay bị anh ta bóp đau nhói.
Tôi cúi đầu tay anh ta—đôi tay từng lau cho tôi, từng tôi đ.ấ.m người, giờ lại ám đầy hoa người khác.
“Buông ra.”
không buông.
Ngược lại còn tiến sát thêm một bước, ép tôi vào giữa anh ta và bếp, rượu hòa với hoa ngọt ngào bao trùm lấy tôi.
“ Nhược.”
anh ta trầm thấp, như đang dụ dỗ: “Đừng làm loạn nữa, em biết anh ghét nhất kiểu .”
“Tôi thấy anh hôn ta.”
“Thì sao?”
Anh ta lại bật , ngón tay lướt bên tai tôi.
“Em không rõ tính em gái nuôi mình sao? ta ép sát vào, anh nhất thời không đẩy ra được , vậy kết tội anh ?”
“Nhất thời không đẩy ra được?”
“Cần bao lâu? Từ làm việc lúc khóa cửa lại, thời gian không đủ cho anh kịp nhớ ra phải đẩy ta ra ?”
Ánh anh ta cuối cùng cũng thoáng một tia hoảng hốt.
“Em theo dõi anh?”
“Quà sinh nhật , bất ngờ không?”
Nhân lúc anh ta ngẩn người, tôi giật mạnh tay ra.
Trên cổ tay đã hằn một vòng đỏ rực.
Tôi vào phòng ngủ kéo ra chiếc vali đã thu dọn sẵn từ lâu. Vali không lớn, đồ riêng tôi.
đứng tựa vào khung cửa tôi, bắt đầu tháo cúc áo sơ mi. “Em định làm thật ?”
Tôi không để ý anh ta, kéo vali đi thẳng ra ngoài.
Anh ta đè tay lên vali. “ chuyện vớ vẩn sao?”
anh ta trầm xuống, lộ rõ sự bực bội. “ Nhược, anh đối với em thế nào em tự biết. Bốn năm nay anh bên cạnh sạch sẽ, lần , còn ta tự nhào tới! Em không thể hiểu chuyện được ?”