Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Là tiếng tim đập của anh.

Ngụy Phó hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, tranh thủ nhìn điện thoại.

Thấy ô chat không xuất hiện tin nhắn mới nữa, liền ngồi bên cửa sổ một lúc .

Con búp bê được đặt lại vào trong căn nhà nhỏ lót lụa mềm, rất an toàn.

Trên mặt là một đám khí đen.

Những ngọn núi xa xa phần lớn đã trọc.

Có đội quân đang hành quân, xe bán tải làm bắn tung tóe bùn đất.

Trước mặt là một chồng tài liệu dày cộm, quy trình chuyển nhượng cổ phần phức tạp. Từ hậu trường chuyển ra tiền tuyến, có rất người cần làm quen lại.

Bệnh của lão thủ trưởng lại nặng thêm.

Anh nhìn con búp bê lặng trên tủ giày, nhàng vuốt ve lớp kính.

Đợi đến khuôn mặt trong đầu dần dần rõ ràng, lại có chút áy náy xen lẫn dục vọng nặng nề bị đánh thức.

Từ đến bên cạnh cô, anh đã trung thành đóng vai vệ sĩ.

Khương Huyên là để nâng niu.

Kiêu kỳ, tự cao, ghét mắc nợ.

Cô ấy chậm chạp không ra tình , ngây thơ muốn phân định ranh giới.

Không thể tiếp tục như vậy nữa.

Không phải là quan hệ giữa cô chủ và người làm. Nếu kết quả tồi tệ nhất, cũng phải là Người đẹp và quái vật.

Xuyên. Có việc gì?”

“Ai bắt nạt cô ấy?”

rồi.”

Từ hôm đó Văn như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất khỏi thế giới này.

Trong hộp thư vẫn còn tin nhắn anh gửi đến, kèm theo là một tờ báo cũ —— Chủ tịch tập đoàn Khương thị phỏng vấn: Vợ đã đời.

Kèm theo là một địa chỉ.

Rất quen thuộc, là nhà cũ của tôi.

Nguyên nhân chết của mẹ tôi, tất cả mọi người đều lặng.

Không phải vì bệnh mà chết, mọi người lặng lẽ nói là tự sát.

Bà đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho bữa sáng ngày hôm sau, lại đột tự sát?

Tôi không tin, nhưng quyền lên tiếng không nằm trong tay tôi.

Chồng bà chỉ cần một buổi họp báo, đã kết luận tất cả.

Xuyên nói đúng, đời thứ hai, thứ không ai dám đối đầu với gia đình.

Tôi không đấu lại được, giới truyền thông bị bịt miệng. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bước vào cửa.

thật rốt cuộc là gì?

Tôi cứ tưởng mình không quan tâm, chỉ là cứ tưởng vậy thôi.

Tôi khó nắm điện thoại, đột rất muốn gặp Ngụy Phó.

Ông cha rẻ tiền đó từng làm việc gì tốt, chỉ làm đúng một việc, đó là thuê anh.

đầu gặp mặt, tôi vừa tròn mười chín tuổi, bị đuổi ra nước ngoài.

Ngụy Phó lớn tôi bốn tuổi, tính tình rất nhạt, hay nói cách khác, có một loại giác nước đọng tĩnh lặng.

Nhìn sơ yếu lý lịch, tôi đã quyết định chọn anh.

Xuất mồ côi, được quân nhân nuôi, lúc trưởng thành từng tham gia nhiệm vụ bảo vệ cấp cao…

“Xuất trong sạch” là gì, sơ yếu lý lịch này chính là xuất trong sạch.

Tôi leo núi mệt mỏi nên khóa cửa ngủ liền ngày, nói anh đã đạp cửa, môi run lay tôi hồi .

Người giúp việc đến dò hơi của tôi, nói người vẫn còn sống.

Ngụy Phó lại sửa cửa lại.

Mấy năm ở nước ngoài không ít bị cướp, chỉ có anh có bản lĩnh cướp lại túi xách.

Kết quả có tôi bị đèn đỏ giữa đường, đau đến mức ôm bụng.

Anh xách túi trở về, cứ tưởng tôi bị bắn.

Đó là đầu tiên tôi thấy anh mất bình tĩnh, còn kịp nói gì thì tôi đã bị ôm vào xe.

Đạp ga một khiến tôi được lực đẩy từ phía sau.

Bây giờ tôi vẫn còn nhớ hôm đó tôi đã cười to trên xe như thế nào.

Sau không còn mẹ, đầu tiên tôi thấy được quan tâm, cổ hủ, lặng, có việc thật phải xông pha.

Hình như đã ở bên nhau năm như vậy, nên đã không quen việc xa cách nữa rồi.

Tôi mơ màng suy nghĩ, máy bay hạ cánh an toàn.

Gió lùa vào xe, lúc gần nhà.

Anh chắc là đã không ở nhà, đất trong chậu hoa khô nứt.

Tôi mất ngày để chọn hết các kiểu dáng đồ nội thất, thay hết những món đồ đơn điệu u ám kia.

Nhìn một , không đúng lắm.

Đúng là phong cách chủ nghĩa cực kỳ phức tạp.

Bên ngoài đang mưa.

Tôi buồn chán nằm sấp trên giường, nửa mê nửa tỉnh, cửa “cạch” một tiếng mở ra.

Tiếng bước chân rất dừng lại bên giường, nệm lò xo lõm xuống nhàng.

“Ưm?”

Tầm nhìn bị ánh sáng chiếu đến mờ ảo, tôi nheo mắt.

Ngụy Phó sững sờ nhìn quanh, hơi ấm áp, khớp ngón tay nhàng cọ xát má tôi.

lại về rồi?”

Tôi lật người, tiện tay nắm lấy cánh tay anh.

Hơi mồ hôi, ấm áp.

“Quyết định về nước làm việc rồi.” Tôi nói: “Anh không có ở đây, nên không quen.”

Cơ bắp anh căng cứng một chút, gỡ tay tôi ra: “Tôi vẫn rửa mặt, đợi lát nữa sẽ đến với cô, được không?”

Cuối cùng tôi cũng thích nghi được với ánh sáng, mở mắt ra.

Áo lỗ huấn luyện dính bụi bẩn, thắt lưng , mơ hồ nhìn thấy đường nét đôi chân săn chắc.

Gầy đi một chút, không cười thì lạnh lùng .

“Ha…”

“Anh đi đào nấm cục à, lại lôi thôi thế này?”

Tôi chậm rãi ngồi dậy, lấy một tờ khăn ướt miết vết bùn trên cánh tay anh.

Anh nhếch mép, mặc kệ tôi lau chùi khớp ngón tay.

“Đi viện dưỡng lão gặp một vị lão thủ trưởng, bị bắt nhổ cỏ thay ông ấy, tiện thể huấn luyện lính mới.”

“Được rồi, ngồi xổm xuống.”

Tôi lười biếng đáp lại, thành thạo nâng mặt anh lên, cẩn thận lau đi bụi bẩn: “Kỹ thuật chăm sóc da chuyên nghiệp, bí quyết không truyền ra ngoài. Thoải mái chứ?”

Hơi anh không đều, giọng khàn khàn.

“Thoải mái.”

Vành tai anh lúc nóng, dưới lông mày ẩn giấu đầy vẻ u ám.

Tôi bất ngờ nhìn thẳng vào mắt anh, máu dồn lên đầu.

Đang định rút tay về, nhưng lại bị giữ , áp trở lại má anh.

Sống mũi cao thẳng, nhàng cọ vào lòng bàn tay tôi.

“Xẹt ——”

Tia chớp lóe lên, căn phòng “tạch” một tiếng chìm vào bóng tối.

“Hơ.”

Ngụy Phó khẽ cười một tiếng, sau đó là tiếng khớp xương hoạt động “cạch cạch”.

Tôi bỗng lơ lửng trên không.

“Anh!”

Tôi theo bản năng bám vào anh. Cánh tay mẽ vững vàng đỡ lấy tôi, như nhấc một chú mèo con lên, còn nhấc lên nhấc xuống.

Mặt bàn lạnh lẽo, trong bóng tối, đôi môi ấm áp nhàng đáp xuống như thăm dò.

Chạm vào rồi rời đi ngay, hơi dừng lại bên tai, không tiếp tục.

“Khương Huyên…”

Anh cọ cọ thái dương tôi, như chó sói cầu xin.

Tôi chỉ hơi siết vòng tay, liền chìm vào trong chăn lụa.

8
Tôi liên tục được thêm vài email, là ảnh hiện trường bị phong tỏa mẹ tôi gặp chuyện.

Trong bức ảnh cuối cùng, xuất hiện khuôn mặt của mẹ .

Tôi run tay phóng to rồi lại phóng to, xác là mình không nhìn nhầm.

Văn: [Muốn thật, tự đi hỏi bà ta.]

chết của mẹ tôi có liên quan gì đến bà ta?

Thời gian đã quá , tôi tê liệt đầu óc không nhớ được lắm, chỉ còn lại giác đau nhói vụn vặt.

“Cô không vui.”

Ngụy Phó nhìn lướt bàn ăn, ánh mắt nóng rực.

Tôi sờ mặt: “Rõ ràng vậy ?”

“Ừm.” Anh thản nói: “Lúc không nổi giận, là khó dỗ dành nhất.”

“Tôi cũng đâu có hay nổi giận đúng không?”

“Đúng là không, chỉ là thỉnh thoảng tự nhốt mình thôi.”

“Vậy ít nhất tôi cũng không gây phiền phức cho người khác, đúng không?”

“Không phiền phức, chỉ cần luôn chuẩn bị sẵn bánh ngọt mới là được.”

Trời ơi, nói một câu anh tiếp một câu.

Tôi mệt mỏi cười cười.

“Ấn tượng rõ ràng như vậy, xem ra là có oán trách.”

Anh nhìn tôi một lúc, lại cầm đũa lên: “Tôi chỉ nhớ cách chăm sóc cô.”

Tôi xoa xoa khớp ngón tay: “Một thời gian nữa, tôi sẽ về nhà họ Khương một chuyến.”

Anh hơi ngạc : “Cần tôi làm gì không?”

“…” Tôi lắc đầu: “Tôi muốn tự mình đi.”

Một số chuyện cũ, thật không cần thiết phải nói với quá người.

nữa đối đầu với mẹ sẽ rất khó coi.

“Được.”

“Đây là chuyện riêng của tôi. Nhưng nói thẳng ra, tôi có tính gia trưởng.”

Anh hơi cúi đầu, lấy khăn giấy lau sạch khóe miệng.

“Vợ tôi gặp vấn đề lại chọn tự mình giải quyết, là tôi đáng trách.”

Tôi từng thấy Ngụy Phó như vậy, lại thấy như biến thành người khác.

Anh kéo ghế ra, dễ dàng bế tôi lên.

“Khương Huyên, đừng tính toán sòng phẳng với tôi.”

Quậy phá một hồi .

Tôi kiệt sức, Ngụy Phó lười biếng điện thoại.

Xuyên vui vẻ uống rượu: “Mau gọi cô nàng bé bỏng của anh ra chơi đi, tôi gọi không được.”

Ngụy Phó lạnh lùng khịt mũi: “Trước mặt tôi, cậu lại hẹn người của tôi?”

“Tôi quen cô ấy anh ! Nói với cô ấy là Văn cũng ở đó, mau đến cười nhạo anh ta.”

Tôi thấy tên Văn, mở mắt ra.

“Muốn đi không?” Ngụy Phó véo tay tôi: “Tối nay tôi có việc, không thể đi cùng cô.”

Tôi liếc nhìn con búp bê bị trói bên cạnh.

Anh cười vui vẻ.

Đến nơi đã là chiều tối.

Tôi đẩy cửa bước vào, trong phòng bao lặng một lúc.

Thiệu Uyển bưng ly sâm panh cười trừ. Anh ta bị vài người vây quanh, toàn lôi thôi.

Có lẽ là cai cần sa tốn không ít công sức, cả người gầy đi một vòng.

Không còn vẻ kiêu ngạo chặn tôi trên đường nữa.

Thấy tôi đến, mặt anh ta cứng đờ rồi vội vàng cúi đầu che mặt.

Vài ánh mắt dính nhớp nhìn lướt tôi, lại dè dặt thu hồi.

nói nhà họ Thiệu cũng gặp chuyện.

Tôi quay mặt đi: “Bảo bọn họ đừng ở đây làm người ta ghê tởm nữa.”

Xuyên thuận thế ho khan vài tiếng.

Tôi cầm ly rượu lên, nhìn chằm chằm Văn ở góc phòng.

“Chuyện năm đó tôi hoàn toàn không , anh lại chuyện bên trong?”

“Cô chủ nhà họ Khương à, tai mắt của nhà họ trong giới báo chí còn cần phải nghi ngờ ?”

Tôi lặng: “Anh muốn gì?”

“Muốn gì? Bây giờ tôi cũng không còn gì nữa.”

Anh ta cười không ngừng: “Có thể xem trò vui của cô cũng tốt, chỉ mình tôi khó chịu thì không được.”

Tài liệu dày cộm, nặng trĩu trên tay.

9
Nhà tổ vậy mà lại không bị thanh lý.

Thì ra mà tôi tưởng là thua trắng chỉ là tổn thất nặng nề, thứ thật mất đi chỉ là phần tôi được thừa .

Trong túi tài liệu đựng lộn xộn một đống đồ linh tinh, tôi hoang mang nhặt bức thư đã rơi xuống lên.

Giấy đã ố vàng, nét chữ thấm mực.

Trong thư, bà và mẹ của tôi than về việc học, công việc và người yêu.

Đầu óc tôi trống rỗng, lại nhìn thấy ảnh chụp chung của họ.

Rõ ràng là bạn học thiết.

Nhưng tôi hoàn toàn không .

Cho đến tôi năm tuổi, bà vẫn mật viết thư cho Kỷ Nguyệt.

Nhưng năm sau, Kỷ Nguyệt đã trang điểm lộng lẫy trở về nước thay thế bà, trở thành bà Khương.

“Hôm kia con gái ra đời… Không xinh, đen đen gầy gầy một cục. Đợi cậu về, chắc nó sẽ gọi cậu là ‘dì nhỏ’.”

Nhật ký ngày 18 tháng 11.

Lớn lên trông đẹp . Ghen tị với cậu không phải yêu xa, còn ông nhà mình thì đến con cũng chẳng có thời gian bế.

Trong phong bì kèm theo ảnh em bé, từng thấy, chắc là tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương