Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Cảnh sát Chu cho biết họ đã thấy dấu giày phụ nữ mép vách đá, kích cỡ trùng một đôi giày trong tủ của Vương Thanh Thanh. Khi vậy, tôi thấy sống lưng lạnh buốt. Có quá nhiều trùng hợp để gọi vô tình. Việc camera khách sạn bị xóa dữ liệu cũng khiến vụ án từ một t.a.i n.ạ.n đơn giản biến thành một mê cung khó lường.

Một buổi chiều, cảnh sát mời tôi đến để đối chất nhẹ. Tôi bước phòng thì thấy Vương Thanh Thanh đã ngồi đó. Gương cô ta tái nhợt, bàn tay siết chặt chiếc túi như không được điểm bấu víu. Khi thấy tôi, cô ta cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, nhưng ánh mắt tránh né như tôi thấu gì. Tôi bình thản ngồi xuống, lòng không chút xúc nào dành cho chen gia đình tôi.

Cảnh sát hỏi cô ta về việc có khu vực xảy ra tai nạn. Ban đầu cô ta phủ nhận, cứng như đã chuẩn bị . Nhưng đến khi cảnh sát đưa ra hình ảnh trích xuất được — bóng lưng mờ trong camera khách sạn — cô ta bắt đầu run rẩy. Mắt cô ta đảo liên tục, hơi thở gấp lên như không được lời giải thích hợp lý nào.

Tôi ngồi đối diện, biểu nhỏ nhất của cô ta. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu Lưu Chinh đã bị cuốn một mối quan hệ vượt khỏi tầm kiểm soát, chính anh ta cũng không ngờ mọi thứ sẽ thúc bằng một cái c.h.ế.t bất ngờ như vậy. Tôi không thương nổi anh, nhưng cũng không thể phủ nhận anh đã hãi khi rơi xuống vách đá.

Buổi đối chất thúc, tôi bước ra khỏi phòng họp tâm trạng nặng như đá. Cánh cửa phía sau tôi khép , nhưng tôi biết cuộc tra mới chạm đến bề . Mọi dấu vết đều đang hướng về cùng một sớm muộn gì, sự thật cũng sẽ lộ ra.

7

Hôm sau, cảnh sát Chu gọi cho tôi, nặng trĩu. Cô nói họ đã được chiếc điện thoại phụ của Vương Thanh Thanh, bị ném xuống khe đá hiện trường. Thiết bị hư hỏng nặng nhưng vẫn khôi phục được một phần dữ liệu. Trong đó có tin nhắn cô ta gửi cho Lưu Chinh ngày anh c.h.ế.t, nội dung nửa trách móc, nửa đe dọa. Tôi mà thấy rùng : văn ấy giống y như những câu tôi đọc đây, lần này, nó biến thành chứng cứ.

khiến tôi lạnh nhất đoạn ghi âm cuối cùng. Trong đó, Lưu Chinh run run nói: “Đừng làm vậy… nơi này nguy hiểm.” Sau đó tiếng tranh cãi, rồi âm thanh lẫn gió, tiếng đá lăn. Khi âm thanh đột ngột tắt, tôi giác như có ai bóp chặt tim . Tôi nghĩ đã hết xúc anh, nhưng khoảnh khắc tiếng tuyệt vọng ấy, tôi vẫn thấy một sự chua xót khó tả.

Cảnh sát đã đủ cơ sở để tạm giữ Vương Thanh Thanh. Khi bị đưa phòng thẩm vấn, cô ta hoảng loạn đến mức sùi bọt mép, liên tục nói không lỗi của . Nhưng mỗi câu cô ta nói càng siết chặt thêm vòng dây buộc quanh vụ án. Họ thấy dấu tay cô ta trên lan can mép vực, trùng vị trí có vết trượt của nạn nhân. chi tiết nhỏ, khi ghép , không chỗ nào để cô ta cãi.

Buổi tối, tôi nằm mãi không ngủ được. Mọi thứ diễn ra như một cơn bão, dữ dội hỗn loạn. Tôi không thể thương Lưu Chinh, nhưng cũng không thể nhẹ nhõm hoàn toàn khi biết anh c.h.ế.t trong hãi như thế. về Vương Thanh Thanh — tôi không biết cô ta yêu hay hận Lưu Chinh nhiều hơn, biết rằng xúc của cô ta đã vượt khỏi lý trí, vượt qua ranh giới giữa con vực thẳm.

Khi màn đêm kéo xuống, tôi hiểu sự thật đã nằm ngay mắt. Cảnh sát sẽ sớm đưa ra luận. tôi, cuối cùng cũng đối diện mà suốt thời gian qua tôi muốn biết, biết — cái c.h.ế.t của Lưu Chinh quả của chính những rối ren anh ta gieo. tôi, dù đau hay nhẹ nhõm, cũng đã được giải thoát khỏi những đeo bám quá lâu.

8

Vài ngày sau khi bị tạm giữ, Vương Thanh Thanh xin gặp tôi. Cảnh sát Chu gọi báo, hỏi tôi có muốn đến không. Tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Không vì muốn cô ta thanh minh, mà vì tôi muốn tự thúc mọi thứ bằng chính đôi mắt . Khi tôi bước phòng thẩm vấn, Vương Thanh Thanh ngồi , gương tiều tụy đến mức tôi suýt không nhận ra.

Cô ta tôi một hồi lâu rồi bật khóc: “Tôi không cố ý… tôi muốn dọa anh ấy thôi.”

cô ta run rẩy, không biết vì hối hận hay vì hãi.

Cô ta kể rằng hôm đó hẹn gặp Lưu Chinh để nói chuyện dứt khoát. Cô ta mang thai, nhưng anh ta muốn bỏ rơi. Lời qua tiếng , cả cãi nhau dữ dội trên đường mòn mép vực. Lưu Chinh quay bỏ đi, Vương Thanh Thanh kéo tay anh , không ngờ lực quá mạnh khiến anh mất thăng bằng. Tất cả diễn ra trong vài giây — anh ngã, cô ta đứng c.h.ế.t lặng .

“Tôi không muốn g.i.ế.c anh ấy… tôi quá nên chạy,” cô ta nói, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Tôi cô ta thật lâu. Không để đ.á.n.h giá xem cô ta nói thật hay giả, mà để nhận ra bản chất của sự việc: cả họ đều đã kiểm soát nhau bằng tình méo mó, cả đều trả giá.

Tùy chỉnh
Danh sách chương