Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

13

Thời gian trôi thêm vài tuần, cuộc của tôi sự bình yên theo hiếm khi có được trước . Tôi bắt gặp gỡ vài người bạn cũ, thỉnh thoảng đưa con đến chơi ở viên gần . cũng nói trông tôi khỏe hơn, tinh thần hơn trước. Tôi chỉ cười, vì có lẽ lần tiên rất lâu, tôi cảm thấy mình bước đi đôi chân của chính mình.

Một , khi làm việc có người gõ cửa. Là đồng nghiệp cũ của . Anh đứng trước cửa, vẻ mặt vừa ái ngại vừa do dự. “Tôi đến để trả lại cho thứ này,” anh nói rồi đưa tôi một phong bì nhỏ. Anh bảo là đồ gửi ở ty từ lâu nhưng chưa kịp mang . Tôi mở ra — bên trong chỉ là vài giấy tờ lặt vặt, cùng một tờ ghi chú viết vội nét chữ quen thuộc.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy chăm con tốt.”

Tôi ngồi lặng một lúc, cảm giác khó diễn tả trào lên. Dù biết mối quan hệ giữa chúng tôi đã nứt vỡ từ lâu, nhưng nhìn dòng chữ ấy, tôi hiểu từng sự lo sợ. Có lẽ anh đã nhận ra bản thân cuốn vào chuyện quá lớn, nhưng không đủ dũng khí để rút ra. Tôi không còn trách móc , chỉ thấy tiếc cho tất cả kết thúc.

Những ngày , tôi sắp xếp lại toàn bộ đồ đạc một lần cuối. Tôi gom những thứ thuộc vào một chiếc hộp lớn rồi cất vào kho. Không để bài trừ, cũng không để ôm giữ, mà chỉ là để khép lại một chương đã kéo dài quá lâu. Khi đóng nắp hộp, tôi cảm thấy tim mình nhẹ đi rõ rệt.

tối hôm , tôi bế con ra ban ngắm trăng. Ánh trăng nhưng hiền, trải một màu nhẹ lên ngọn cây trước . Tôi bỗng nhận ra mình không còn sợ tương lai, cũng không còn quá khứ níu chân. Tôi đã đi qua mất mát, đi qua phẫn nộ, đi qua cả cảm giác lực từng siết cổ mình đến nghẹt thở.

Bây giờ, chỉ còn lại hai mẹ con — và một con đường mới. Một con đường mà tôi có thể bước tiếp, không cần quay , cũng không cần chứng minh với kỳ .

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ của con, khẽ nói một lời hứa với chính mình:

“Chúng ta sẽ ổn thôi.”

14

Những ngày gần , tôi nhận ra mình đã bớt bàng hoàng khi nghe đến tên . Trước mỗi lần vô tình nhắc đến, tim tôi lại thắt lại kéo ngược những tháng ngày đầy mưu mô và đau đớn. Bây giờ, cảm giác ấy đã nhạt dần, không vì tôi quên, mà vì mọi thứ đã trở thành một phần của quá khứ mà tôi không còn muốn chạm vào .

Tôi dành thời gian rảnh tham gia một lớp học online thiết kế — tôi từng thích nhưng bỏ dở vì bận lo gia đình. Có lúc vừa học vừa trông con, tôi cảm thấy mình giống hệt những người phụ nữ bình thường mà tôi từng ghen tỵ: tự lập, chăm chỉ, và biết cho bản thân. Dần dần, tôi nhận được vài dự án nhỏ, thu nhập không lớn nhưng đủ để tôi thấy mình tiến lên từng chút một.

Một chiều, khi đón con từ trẻ, giáo nói con tôi gần vui vẻ hơn hẳn, không còn giật mình hay khó ngủ trước. Tôi nghe xong mà mắt cay cay. Có những tổn thương ở trẻ nhỏ, người lớn không để ý nhưng chúng cảm nhận rất rõ ràng. Tôi ôm con vào lòng, thầm cảm ơn vì sự thay đổi này đến sớm hơn tôi nghĩ.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn gặp lại vài người quen cũ. Có người dè dặt hỏi chuyện, có người lại tỏ ra thương hại. Tôi chỉ cười, không giải thích gì thêm. Những gì xảy ra trong cuộc hôn nhân ấy, người ngoài không nào hiểu hết. duy nhất tôi quan tâm lúc này là cuộc hiện tại của mẹ con tôi — bình lặng nhưng đầy hy vọng.

tối, tôi dọn lại bàn làm việc. Một tập giấy rơi ra, là những đơn ly hôn mà tôi từng viết đi viết lại nhưng chưa bao giờ gửi. Tôi nhìn chúng, không còn thấy đau . Tôi gấp chúng lại, bỏ vào ngăn kéo cũ và khóa lại. Quá khứ nằm ở , còn tương lai nằm ngay trước mắt tôi — rõ ràng và nhẹ nhàng ánh đèn vàng bên cạnh nôi của con.

Tôi ngồi xuống mép giường, nhìn con ngủ say, rồi khẽ thầm:

“Ngày mai sẽ lại là một ngày tốt.”

15

Một thời gian , cuộc của tôi bắt vào guồng đều đặn hơn. Tôi nhận thêm vài dự án mới, bận rộn hơn trước nhưng lại thấy vui vì từng bước nhỏ cũng khiến tôi tự tin hơn. Những ngày đi lại giữa việc và trẻ, tôi dần cảm nhận rõ sự ổn định mà mình từng ao ước. Không còn những đêm dài chờ đợi trở , không còn nỗi an vô hình bủa vây mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn gặp những ánh mắt tò mò khi người ta biết chuyện của tôi. Một vài người hỏi han giọng thương cảm, vài người khác bàn tán lưng. Nhưng khác với trước , tôi không còn ảnh hưởng bởi những lời nói ấy . Tôi chỉ mỉm cười nhẹ và tiếp tục việc của mình. Những gì xảy ra là chuyện giữa tôi và sự lựa chọn của chính tôi; người ngoài có nói gì cũng không thay đổi được .

Một ngày nọ, khi tôi đón con cảnh sát Chu gọi đến. nói vụ án đã hoàn tất mọi thủ tục và hồ sơ sắp được lại. Trước khi cúp máy, khẽ dặn: “ không nợ . Hãy tốt.”

Lời nói ấy khiến tôi đứng im một lúc lâu. Có lẽ vì là lần tiên tôi cảm nhận được một dấu chấm hết sự — không vì tòa tuyên, không vì người gây ra bi kịch đã trừng phạt, mà vì trong lòng tôi cuối cùng cũng không còn vướng bận.

tối hôm , tôi pha một tách trà, mở cửa sổ và để gió lùa vào phòng. Con ngủ yên trên giường, còn tôi ngồi nhìn thành phố rực dưới những tòa cao tầng. Có vừa quen vừa lạ: tôi nhận ra mình đã đứng dậy tất cả, không còn run rẩy, không còn muốn quay lại kiểm chứng . Những tháng ngày nặng nề đã lùi dần phía một cơn mưa lớn cuối mùa.

Tôi khẽ chạm lên tách trà ấm và thầm với chính mình rằng cuộc đời của tôi, từ giờ trở đi, sẽ không còn để kỳ quyết định thay . Những gì đã mất, tôi không thể cứu vãn. Nhưng những gì còn lại — tôi sẽ gìn giữ tất cả sự mạnh mẽ của mình.

16

Thời gian trôi thêm vài tháng, tôi bắt quen với nhịp của một người mẹ đơn thân. Mỗi thức dậy, tôi vừa chuẩn bữa vừa kiểm tra email việc, rồi tất tả đưa con đến trẻ. Dù có lúc mệt đến mức chỉ muốn nằm xuống vài phút, tôi vẫn cảm thấy mình theo đúng đắn nhất. Từng ngày một, tôi học được tự lo mọi thứ mà không cần dựa vào kỳ .

Một chiều, khi đón con , giáo bảo con tôi ngày càng hòa đồng và mạnh dạn hơn. Nghe câu , tôi thấy lòng nhẹ bẫng vừa trút được một gánh nặng. Có lẽ khi tôi bình ổn, con cũng cảm nhận được sự an toàn mà tôi mang lại. Tôi ôm con chặt, chợt thấy quãng đường hai mẹ con đi qua dài đến mức chính tôi cũng không hiểu mình đã vượt qua nào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương