Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau chia tay Hạ Cảnh Thâm, của tôi không có chút đổi nào.
Bình đạm, yên tĩnh, thường.
Điều đổi duy nhất là tôi đã có bạn bè, là đồng nghiệp đây tôi chỉ dừng lại ở mức gật đầu chào hỏi.
Tôi biết rõ sai lầm của mình ngày , dứt khoát bước bước đầu tiên để phá băng.
Tôi đặt một con búp bê LinaBell bàn của cô ấy.
“Lần đã hứa Disney với cậu.”
Đồng nghiệp nhìn tôi thật sâu, hồi lâu không nói gì.
tôi tưởng rằng phá băng kết thúc trong sự ngượng ngùng, cô ấy cầm lấy con búp bê.
“Nghe nói pháo hoa ở Disney đẹp lắm.”
có một người bạn, có người thứ hai, thứ ba.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, tôi đã có nhiều bạn hơn cả hai cộng lại. những người bạn , không có bất kỳ mối liên hệ nào với Hạ Cảnh Thâm.
Tôi cũng không là vật phụ thuộc của Hạ Cảnh Thâm nữa.
Một buổi tối đầu thu.
tôi tan tiệc cùng bạn bè về nhà, ở cửa sân nhỏ tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Hạ Cảnh Thâm gầy khá nhiều, cằm lún phún râu. Vừa thấy tôi, Hạ Cảnh Thâm liền tiến tới.
“Mộ , anh đã đợi em hai tiếng , em về muộn vậy?”
Dường ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, anh ta khẽ cau mày:“Em uống rượu ?”
Hạ Cảnh Thâm nói câu , trong anh ta phần lớn là sự vui mừng, chứ không phải quan tâm.
Tôi thu hết biểu cảm của anh ta , lùi lại một bước:“Hạ Cảnh Thâm, anh không tự đa tình, cho rằng tôi đang mượn rượu giải sầu chứ?”
Hạ Cảnh Thâm , không tiếp tục chủ đề . Dường mỗi lời tôi nói bây giờ đều là đang chột dạ cố chấp.
Anh ta vươn tay muốn kéo tôi, giọng nói dịu dàng:“ em lại khóa nhà ?”
Tôi đưa nhìn cánh cửa nhà đang đóng chặt, không kìm khẩy một tiếng:“Tôi không khóa, chờ anh hôm nay đến đột nhập bất hợp pháp à?”
Hạ Cảnh Thâm nghe lời nói tôi sắc bén, nhưng không để ý:“Mộ , đã hơn một tháng , đừng giận dỗi nữa.”
“Anh phải thừa nhận khoảng thời gian anh rất nhớ em, em chắc cũng nhớ anh vậy đúng không?”
Nhìn gương mặt giả vờ thâm tình của Hạ Cảnh Thâm, dạ dày tôi cuộn trào. Mấy chai rượu vừa uống , dường sắp trào bất cứ lúc nào.
Tôi cau mày trực tiếp hất anh ta , định nhà.
“Cút ngay.”
“Tôi anh không phải cãi vã là chia tay, chia tay dứt khoát hoàn toàn đó!”
Hạ Cảnh Thâm không bỏ , xông tới muốn ôm tôi.
Tay chưa chạm eo tôi.
Ngay lập tức, một cú đ.ấ.m trực diện giáng thẳng mặt anh ta.
Hạ Cảnh Thâm đ.á.n.h lảo đảo, ngã bệt xuống đất. Khuôn mặt trắng trẻo của anh ta lập tức bầm tím, khóe môi rỉ máu.
“Mẹ nó, anh là ai?”
“Tôi bạn gái tôi đang nói chuyện tình cảm, liên quan quái gì đến anh!”
Tôi che miệng, vô thức nhìn về phía kẻ gây chuyện.
Hơi quen ?
không chắc chắn nên tôi nhìn kỹ lại.
Người đàn ông vén tay áo , nhìn tôi, đôi đen láy nụ :“Tôi c.h.ế.t lại , em có sợ không?”
lắm, đúng là người chồng cũ tôi đã khắp nơi đồn là đã chết.
Tôi chột dạ, mặt đỏ bừng:“Trần Cảnh Minh?”
Hạ Cảnh Thâm bò dậy dưới đất, giận dữ nhìn người đàn ông đứng cạnh tôi.
một trực giác bẩm sinh, anh ta ngay lập tức cảm nhận bầu không khí tế nhị giữa người đàn ông đó tôi.
Anh ta mạnh mẽ đẩy Trần Cảnh Minh , đầy đề phòng.
“Anh nhìn bạn gái tôi làm gì?”
Tôi Trần Cảnh Minh đều không nói gì chỉ nhìn thẳng nhau.
không gặp, cách một kiếp người. Trần Cảnh Minh vẫn không đổi, vẫn là chàng trai trong ký ức của tôi.
Tôi vô thức chìm ký ức , nhớ về Trần Cảnh Minh đã chạy nhảy tự do trên sân tập.
Trần Cảnh Minh đã cẩn thận đặt Tiểu Mi chiếc hộp quà chuẩn kỹ lưỡng, nâng niu đưa đến mặt tôi.
Trần Cảnh Minh đã đứng ở cửa máy bay, nói rằng chỉ cần tôi giữ lại một câu thì anh ấy ở lại.
…
Theo một nghĩa nào đó, Trần Cảnh Minh quả thực là trăng sáng của tôi.
Khắc cốt ghi tâm, khó lòng dứt bỏ.
Giờ phút , Hạ Cảnh Thâm giống hệt một người ngoài . Anh ta không giữ thể diện nên vung nắm đ.ấ.m lao về phía Trần Cảnh Minh.
Tôi thốt kinh hãi, muốn ngăn cản hành vi ngu ngốc của anh ta.
Nhưng vẫn chậm một bước, Hạ Cảnh Thâm lại đ.á.n.h ngã xuống đất, lăn mấy vòng.
Trần Cảnh Minh ghét bỏ phủi phủi tay:“Chia tay dây dưa, đúng là làm mất mặt đàn ông!”
Mặt Hạ Cảnh Thâm lại thêm mấy vết thương, vẻ mặt đầy bất phục. Anh ta chống tay xuống đất nhưng không có sức để đứng dậy.
“Anh rốt là ai?”
Trần Cảnh Minh cúi đầu nhìn tôi, vẻ khoác vai tôi:“Để tôi tự giới thiệu, tôi là trăng sáng đã c.h.ế.t bệnh của Mộ .”
Lời nói dối vạch trần ngay mặt, tôi c.h.ế.t lặng. Mặt Hạ Cảnh Thâm không chút máu, nhìn tôi với tổn thương.
“Mộ , em lừa anh ?”
“Bạn trai cũ của em căn bản không chết, tại em lại lừa anh nói con mèo đó là do bạn trai cũ đã c.h.ế.t bệnh của em để lại?”
có thể là ?
cái lòng tự tôn nực đáng thương của mình.
Tôi khoác tay Trần Cảnh Minh, lạnh lùng nhìn Hạ Cảnh Thâm.
“Anh không nghe bạn trai cũ của tôi nói , anh ấy c.h.ế.t lại .”
“Tôi may mắn hơn anh, đã đợi ngày trăng sáng c.h.ế.t lại, không biết trăng sáng của anh bao giờ mới lại để tìm anh.”