Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 8
Lạnh sống lưng .
Tôi nói rồi, anh ta giống y thầy chủ nhiệm cấp 2 của tôi vậy.
Lúc bắt gặp tôi đọc truyện thiếu nữ, ông ấy cũng cười mắt hí hí:
“Haha, học sinh mà, thế.”
lưng lại một cái thì bắt tôi viết kiểm điểm ba nghìn chữ.
Tôi ậm ừ:
“Không tiện lắm …”
Anh lại nói:
“Anh chỉ muốn… nghỉ một chút thôi…”
“Bộ dạng này… xấu quá…”
Anh lại muốn khóc nữa.
Đáng sợ thật sự.
“T-T-Tốt rồi tốt rồi.”
Tôi vội nói:
“Đi, đi .”
Đưa Phương Kì về nhà xong, anh đi rửa mặt rồi lại ôm tôi.
“T-Thế này không ổn .”
Tôi nói.
Chúng tôi có quen thân đến mức này ?
Tôi dù sống một mình nhiều năm cũng không thể dễ dãi thế được.
Lỡ miệng tôi lại bật mấy câu kiểu:
“Phụ nữ góa chồng thì trước cửa đầy chuyện thị phi, chuyện tốt mấy biết, chuyện xấu thì truyền khắp thiên hạ”
Thôi kệ.
Anh ta không hiểu mấy cái meme này .
Anh lại buồn bã:
“Em lừa anh…”
Tôi câm .
Không chịu nổi nữa, tôi đứng dậy:
“Em lấy gói hàng một chút.”
Anh đứng lên theo:
“Anh đi với em.”
“Không, không!”
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh.
“Anh nghỉ thêm đi.”
Tôi lùi nhanh ra cửa, đóng sầm lại.
…
Cô ấy đi rồi.
Phương Kì giữ nguyên tư thế ngồi trên sofa.
Đợi nửa .
Cô ấy không lại.
Đồ nhóc con hay nói dối – anh nghĩ.
Anh đứng dậy.
Nhìn quanh phòng khách.
Đồ đạc hơi lộn xộn.
Phải thuê giúp việc cho cô ấy – Anh nghĩ.
căn phòng này hơi nhỏ.
Hay đổi cho cô ấy căn rộng hơn?
hay gần công ty có căn không tệ.
Ủ một mình thì trống trải.
Anh có thể chuyển đến cùng.
vậy thuê gì.
Trực tiếp mua cho cô ấy một căn đi.
Anh gật đầu, cảm cực kỳ hài lòng.
Nhìn căn phòng lại càng không thuận mắt.
Có gõ cửa.
Chắc quên mang chìa. – Anh nghĩ.
Hay quên trước quên .
này đổi sang khóa tay là đẹp, lỡ anh không có đây, cô ấy cũng không lo quên chìa.
Anh đi đến cửa.
Gương huyền quan phản chiếu bóng anh.
Phương Kì nhìn thêm một cái.
Không hiểu sao lại nhớ đến ánh mắt của Thôi Tiếu đêm nhìn n.g.ự.c anh.
Cô ấy thích anh – Anh nghĩ.
Tâm trạng lập tức tốt lên.
Anh nới thêm bốn cái nút áo.
“Quên chìa khóa à?”
Anh mở cửa, cười hỏi.
…
Ít nhất phải mất ba ngày, mà Tạ Tầm lại ép một ngày rưỡi.
Anh ấy đặt chuyến gần nhất để về.
Tạ Tầm càng nghĩ càng lo.
Trừ bốn năm đại học, tôi chưa bao giờ rời xa anh ấy.
Nếu lần này là vì Hiểu, thì anh ấy có thể giải thích.
Năm trẻ, dễ rung động trước cái đẹp.
Anh ấy tưởng rằng thứ cảm xúc xao động vì ngoại hình chính là thích.
anh ấy lại bỏ qua điều quan trọng nhất là tính cách và tam quan sống
Anh và Hiểu vốn không phải kiểu phù hợp.
Hơn nữa, tôivì tránh mặt anh, thậm chí chọn học tận nơi xa lắc.
Điều khiến Tạ Tầm có chút trống rỗng.
là con đường anh ấy tự chọn, thì phải chịu trách nhiệm.
Anh ấy tất cả những gì một bạn trai nên .
Dù yêu xa với Hiểu, chỉ cần có thời gian, anh sẽ sang để gặp cô ấy.
Ngày chia tay, là anh tự đến tìm cô ấy.
sân , lúc chia tay, Hiểu nói:
“ này anh đừng tới nữa.”
Tạ Tầm sững lại:
“Anh có chỗ nào chưa đủ tốt sao?”
Cô ấy lắc đầu:
“Không phải.”
Rồi nói:
“ anh… quá giả.”
“ lúc nào cũng đeo mặt nạ, lúc nào cũng hoàn hảo không tì vết.”
“Không biết giận, không biết ghen, không biết buồn, không biết đau, cũng không biết phiền.”
“Em cảm giác… chúng ta căn không phải đang yêu.”
“Anh Tạ, anh bao giờ sợ chưa?”
“Lúc anh tới tìm em, anh có từng vì chờ đợi mà nóng ruột không?”
“ em có cậu bạn nam hơi mập mờ, lúc anh nhìn bọn em đi cùng nhau… anh có ghen không?”
“Nếu em chia tay anh… anh có đau lòng không?”
“Anh sẽ không.”
Cô ấy lắc đầu:
“Vậy thì… đến đây thôi.”
…
Cô ấy nói đúng.
Tạ Tầm không đau chút nào.
Thậm chí trên chuyến trở về, anh ấy bình tĩnh một cách kỳ lạ.
lẽ cứ phải đau đớn đến mức phát điên mới gọi là yêu sao?
Tạ Tầm nghĩ mãi không ra.
chia tay, anh ấy lại bắt đầu nhớ đến tôi.
Bốn năm rồi, gặp tôi lại…
Sắc mặt tôi rất kém, uể oải, giống một con vật nhỏ cảnh giác.
Không hiểu sao, cái cảm giác mất rồi tìm lại được giống cơn vui mừng quá độ, đập thẳng vào tim anh.
Trong lòng có nói bảo rằng:
“Cô ấy biết tự chăm sóc thân. Cô ấy cần anh.”
Mọi chuyện vốn đang rất tốt.
Cho đến Hiểu về.
Anh cảm mình nợ cô ấy thuở nhỏ, muốn bù đắp.
Nên biết cô ấy gặp khó khăn, anh mới chủ động giúp để này không nợ .
không ngờ tôi lại để ý.
Nhắn địa chỉ cũng không chịu trả lời.
Anh lo quá, đành hỏi vòng vo nhà tôi, mới moi được địa chỉ.
máy , anh mua trái cây, rau, thịt.
Tay xách theo mấy túi lớn chạy đến.
Anh sợ tôi lại chịu chăm sóc thân.
Vội đến mức quên chỉnh lại hình tượng.
Lúc gõ cửa, anh lo lắng: Không biết trông mình có luộm thuộm quá không?
Tôi có chê anh không?
Có nghĩ anh không đủ tốt không?
Bên trong truyền ra bước chân xa lạ.
Rồi một giọng đàn ông cố nén thấp , mang theo cười:
“Quên mang chìa khóa à?”
Cửa mở.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Tạ Tầm lập tức dừng lại khuy áo sơ mi đang mở…
Bờ n.g.ự.c rắn chắc lộ ra một mảng.
Đầy cái khí thế con đực khoe mẽ mùa giao phối.
“…”
Muốn ói.
Tạ Tầm nghĩ.
Ghê quá.
Cảm giác sắp mọc lẹo mắt đến nơi rồi.
Khóe miệng Phương Kì trễ .
Ghê thật – anh ta nghĩ.
Tên đàn ông kia nhìn chỗ của tôi gì vậy?
…