Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

9

Nói xong câu đó, tôi liền kéo Bối Bối rời đi.

Cái người này thật sự quá kỳ quái.

Còn chuyện của Trâu Thanh Mộng, tôi cũng chẳng hỏi Tống Dĩ Nam nữa.

Nhìn tình hình thì anh ấy chắc chắn không đồng rồi.

Nếu cứ mỗi lần có cô thích anh mà tôi lại bày trò giận dỗi, đừng nói anh, cả tôi cũng thấy mệt.

Việc Tống Dĩ Nam được thích, tôi vốn đã biết từ lâu.

Cũng chẳng trách anh, điều kiện tốt như vậy, ai mà không động lòng chứ.

Tôi có tiện miệng hỏi anh một câu, anh bảo: cũng chỉ là chuyện tỏ tình bị từ chối, sau đó cố chấp kiên trì mang bữa sáng thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhưng bây , tôi còn có chuyện cấp bách hơn.

Tôi phát hiện, gần đây Tống Dĩ Nam bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt với tôi.

Tuy vẫn hẹn tôi đi ăn, nhưng tôi luôn thấy anh không vui, trong lòng có chuyện.

Liên tiếp mấy ngày đều như vậy.

Một hôm tôi không nhịn được, hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì.

Thế nhưng Tống Dĩ Nam lại đột ngột hỏi tôi một câu:

“Vào đại học rồi, có phải em đã rung động với cậu con nào chưa?”

??

Lúc đó tôi liền nổi giận.

Tôi thích ai, chẳng anh còn không biết sao?!

Người từng từ chối tôi, chẳng phải là anh sao?!

Người gần đây cùng tôi mập mờ, chẳng phải cũng là anh sao?!

Vậy mà bây lại hỏi tôi có thích cậu con nào khác không?!

Anh coi tôi là cái gì chứ?!

“Tống Dĩ Nam, tôi thích ai, chẳng anh không rõ sao?” – Tôi nghẹn ngào buông ra câu này, rồi người bỏ đi.

Lần đầu tiên, Tống Dĩ Nam không đuổi theo, cũng không dỗ tôi.

Vừa bước vào ký túc xá, tôi liền òa .

Tống Dĩ Nam sao có như vậy…

Sao có nghi tình của tôi cho anh!

Rõ ràng từ đầu đến cuối, tôi đều bày tỏ rõ ràng như thế.

Người không có giác an toàn, đáng phải là tôi mới .

Đồ khốn! Đại đồ khốn!

Từ hôm đó trở đi, tôi và Tống Dĩ Nam rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh kỳ quái.

Anh không còn rủ tôi đi ăn, cũng không nhắn tin cho tôi nữa.

Cứ như anh biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi.

Còn tôi… cũng không tìm anh.

Mặc dù sau này đã bình tĩnh lại, tôi cũng từng nghĩ đến lý do tại sao Tống Dĩ Nam lại thay đổi, tại sao lại đột nhiên hỏi câu ấy.

Nhưng hoàn toàn không tìm ra được đáp án.

Tôi thật sự không hiểu nổi, chỉ trong vài ngày, sao mọi thứ lại biến thành thế này…

10

“Alo, anh à.”

“Tiểu Thời, Quốc khánh này định về không?”

“Không về đâu, về cũng chỉ có mình em thôi.”

Thật ra tôi vốn định Quốc khánh sẽ đi du lịch với Tống Dĩ Nam, vì tôi và anh ấy chưa từng ra ngoài riêng với nhau lần nào.

Nhưng bây , đừng nói đến du lịch, tôi đã gần 10 ngày không gặp anh rồi.

Tôi không liên lạc với anh, anh cũng không liên lạc với tôi.

cả trên diễn đàn trường, đã có người bắt đầu đoán rằng tôi và anh đã chia tay.

Nực , rõ ràng từ đầu chúng tôi còn chẳng hề ở bên nhau.

“Sao anh giác em anh có chút không vui thế?”

“Không có không vui.” – Tôi gượng , phủ nhận.

“Tch, cái miệng nhỏ này sắp treo được chai dầu rồi mà còn bảo không vui. Anh còn không hiểu em chắc?” – Anh tôi chắc nịch, rồi lại hơi tiếc nuối mà nói:

“Đáng tiếc nhỉ, nếu không phải Lão Tống đang ở bệnh viện thì anh đã nhờ cậu ta dẫn em đi ăn ngon rồi.”

?!

Bệnh viện?!

Tống Dĩ Nam ở bệnh viện?!

Anh ấy bị bệnh sao? Có ai chăm sóc không?

“Anh, sao anh Dĩ Nam lại ở bệnh viện?” – Tôi không kìm được mà lo lắng hỏi.

“Ài, cũng không có gì to tát, chỉ là…” – Anh tôi nói được nửa câu thì đột nhiên im bặt.

“Anh?” – tôi lờ mờ nghe thấy bên kia có người đang gọi anh ấy.

“Em à, tạm thời không nói nữa, anh có chút việc gấp, cúp máy trước đây.”

“Anh, anh, vậy anh Dĩ Nam ở bệnh viện nào vậy?” – Trước anh tôi kịp cúp máy, tôi vội vàng hỏi.

“Bệnh viện Nhân dân số Một, khu nội trú, phòng 415.”

Trên đường tới bệnh viện, tôi không ngừng tự trách mình.

Tại sao lại không chủ động liên lạc với anh ấy một lần?

Trước đây lần nào cũng là anh dỗ tôi, tôi chủ động một lần thì sao chứ?

Nếu tôi chủ động, thì đã không đến mức cả chuyện anh nhập viện cũng chẳng hề hay biết…

Không biết rốt cuộc anh bị làm sao, có nghiêm trọng không…

Tôi thở hổn hển chạy tới phòng 415, đẩy cửa bước vào, gọi to về phía người trên giường:

“Anh Dĩ Nam!”

Nhưng giây tiếp theo, tôi chợt khựng lại.

?!

Người đàn ông xa lạ kia, đầu quấn đầy băng gạc, chân bó bột, rốt cuộc là ai vậy?!

Chẳng tôi vào nhầm phòng rồi?

Người trong phòng cũng ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi ngượng ngùng với anh ta một cái, rồi xoay người đóng cửa lại.

Đứng ngoài hành lang, tôi lại cúi đầu nhìn số phòng.

Không mà, rõ ràng đây chính là 415!

Tôi lấy điện thoại gọi cho anh , nhưng anh không nghe máy.

là cái ông anh không đáng tin cậy, đến lúc quan trọng nhất thì lại mất tích.

Hết cách, tôi đành lại quầy lễ tân, hỏi xem có bệnh nhân nào tên Tống Dĩ Nam không.

Kết quả nhận được lại là — không có.

Sao lại không có được chứ?!

Anh tôi rõ ràng nói là Bệnh viện Nhân dân số Một cơ mà!

“Chị y tá, chị tìm lại giúp em đi. Họ Tống trong Tống, ‘Di’ trong núi Di Mông, ‘Nam’ trong phương Nam ấy.” – Tôi vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục năn nỉ.

“Em à, trong sổ nhập viện thật sự không có người này.” – y tá lắc đầu.

Chẳng anh đã xuất viện rồi? Tôi còn đang định nhờ chị y tá tra tiếp hồ sơ xuất viện, thì bỗng có người gọi tên tôi.

“Tiểu Thời?”

! Là của Tống Dĩ Nam!

11

Tôi chợt đầu lại, thấy Tống Dĩ Nam một tay xách hai phần đồ ăn ngoài, một tay xách túi trái cây, trên gương mặt mang theo vài phần kinh ngạc, dường như không sẽ gặp tôi ở đây.

Không hề do dự, tôi lao thẳng vào lòng anh.

May quá, may mà anh không sao.

trước cái ôm của tôi, Tống Dĩ Nam ngẩn ra một lát, sau đó mới rảnh tay vỗ nhẹ lưng tôi để trấn an:

“Làm sao vậy?”

“Tôi tưởng anh bị bệnh rồi…” – Tôi vừa lo, vừa .

Tống Dĩ Nam , xoa đầu tôi:

“Không phải tôi, là bạn cùng phòng của tôi, cái người mà trước đây tôi từng kể với em đó, hồi năm nhất đã chuyển khoa rồi. Vài hôm trước cậu ấy đi xe đạp bị ngã, mà bố mẹ lại ở tỉnh khác, nên mấy hôm nay tôi đến chăm sóc.”

“Ồ.” – Tôi đáp.

Hả? Khoan đã?!

Không phải anh ấy nằm viện sao?!

An! là ông anh chẳng đáng tin chút nào!

“Tiểu Thời.” – Tống Dĩ Nam bỗng gọi tôi.

“Hửm?” – Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Ừm… anh ấy thật sự cao quá.

“Có buông anh ra trước không, người đang nhìn đấy.” – Tống Dĩ Nam cúi đầu, nói bên tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào tai.

!!!!

Mặt tôi lập đỏ bừng!

Đây là ở sảnh bệnh viện!!!

giây tiếp theo, tôi như bị điện giật, vội vàng bật ra xa anh một mét, rồi liếc mắt nhìn quanh.

Trời ơi! Thật sự có rất người!

Có mấy chị y tá còn nháy mắt với tôi, trên mặt là nụ rõ rành rành!

Mất mặt chết đi được!

“Đi thôi, mặt nhỏ mà đỏ thế này, còn muốn làm khỉ trong sở thú sao?” – Tống Dĩ Nam đưa tay chọc nhẹ vào má tôi, trêu chọc.

Muốn làm thì cũng phải làm gấu trúc quốc bảo chứ! Ai thèm làm khỉ!

Tôi ngẩng mặt, giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái, rồi đi theo anh vào khu nội trú.

là phòng 415, trước đó tôi không hề đi nhầm.

“Á á á! Anh Tống! Anh Tống! Cuối cùng anh cũng tới! Tôi sắp chết đói rồi đây này!” – Còn chưa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng la toáng đầy khoa trương từ trong phòng.

Nghe có vẻ rất khỏe mạnh, chắc là đã đỡ rồi.

“Ơ? Sao em lại lại rồi?” – Người trong phòng thấy tôi thì ngạc nhiên.

“Lại? Cậu ấy vừa tới rồi sao?” – Tống Dĩ Nam sang nhìn tôi đầy nghi hoặc.

“Ừm.” – Tôi gật đầu.

“Vừa rồi cô bé này hấp tấp chạy vào gọi tên cậu, chắc nhìn thấy là tôi nên lại vội vội vàng vàng chạy ra, tôi còn chưa kịp gọi cô ấy lại nữa.”

“Là anh cậu nói với cậu?” – Tống Dĩ Nam hỏi.

“Ừm, anh ấy không nói rõ ràng, tôi còn tưởng cậu nhập viện…” Vừa nói, tôi vừa ngượng ngùng cúi đầu xuống, lại làm trò lố rồi.

Tất cả đều tại ông anh không đáng tin của tôi!

“Lần sau có chuyện thì hỏi thẳng tôi, hỏi anh ấy làm gì. Anh ấy ở xa, có lúc cũng không nắm rõ.” Tống Dĩ Nam vừa dọn đồ ăn ngoài vừa nói.

“Nhưng mà cậu chẳng thèm để đến tôi, tôi biết hỏi thế nào chứ?” – Tôi ấm ức cất tiếng.

Tống Dĩ Nam khựng lại: “Tôi đâu có không để đến cậu.”

“Nhưng mà mấy ngày nay cậu đâu có tìm tôi!” Nghe điệu bình thản của Tống Dĩ Nam, tôi lập bùng nổ.

Anh ấy sao có bình thản như vậy được?

“Rõ ràng là cậu tự giận trước! Tôi hoàn toàn không biết lý do, hỏi thì cậu không chịu nói, còn nghi tình của tôi cho cậu! Cậu không đến tìm tôi, cũng chẳng chịu dỗ tôi!”

Không để tôi ư? Thế này gọi là để sao?!

nghĩ tôi thấy tủi thân, vành mắt đỏ từng chút một.

Tống Dĩ Nam nhìn tôi hồi lâu, dường như lực, anh thở dài, đưa tay xoa nhẹ khóe mắt tôi: “Không được .”

Bị anh nói thế, tôi lại muốn , nước mắt lã chã rơi xuống.

“Sao thế này? Sao lại nữa rồi?” – Người trên giường bệnh cẩn thận hỏi một câu.

Nghe thấy tiếng người kia, tôi thấy xấu hổ.

Lại mất mặt rồi!

gì chứ, tôi có mắng cậu đâu.” Tống Dĩ Nam lau nước mắt cho tôi, sau đó nhìn sang giường bệnh: “Cậu tránh đi một chút.”

“Anh à! Tôi cũng muốn tránh đi lắm chứ, nhưng mà chân tôi gãy rồi, có lòng mà lực tòng! Hay là… anh thương tôi chút, kéo cô bé vào trong vệ sinh đi?” – Người kia chỉ tay về phía vệ sinh.

Tống Dĩ Nam ngừng lại một giây, rồi nắm lấy tay tôi kéo vào trong vệ sinh.

Đây là phòng bệnh đơn, có vệ sinh riêng.

12

“Đừng nữa, thêm chút nữa thì mắt sẽ đau đấy.” Tống Dĩ Nam dùng ngón cái lau nước mắt cho tôi, dịu dỗ .

“Cậu… cậu rốt cuộc giận vì cái gì vậy?” – tôi nức nở hỏi.

Trên mặt Tống Dĩ Nam thoáng qua một tia bực bội, anh lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi đưa cho tôi.

!!!

Sao Tống Dĩ Nam lại nhận được những bức ảnh này?!

Một tấm là lúc Chu Hà đưa tay lau miệng cho tôi, một tấm là hắn ở hàng giơ tay làm hình trái tim với tôi. Hơn nữa, tấm đó vừa khéo không thấy được nét mặt tôi.

Rõ ràng hôm đó mọi chuyện đều rất , sao lại có người chụp được, còn chụp lúc ám muội như vậy.

Mà lại cố tình gửi cho Tống Dĩ Nam.

Chẳng là Chu Hà cố tình tìm người chụp sao?!

“Ai gửi cho cậu vậy?” – tôi run run, chuyện này quá đáng , nghĩ thấy lạnh sống lưng.

“Không biết, là một người trên QQ gửi cho tôi, dùng tài khoản phụ.” Tống Dĩ Nam lắc đầu.

“Vậy nên cậu giận vì chuyện này à? Cậu ghen rồi!” – tôi ghé sát lại gần anh.

Thấy tôi chụp ảnh thân mật với người khác mà giận, chẳng phải chính là ghen sao?!

Mà ghen là… thích tôi, không?!

Tống Dĩ Nam không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn tấm ảnh: “Trước tiên giải thích đi đã.”

Không phủ nhận chính là thừa nhận rồi!

Nỗi ấm ức ban nãy bỗng chốc tan biến, tôi ôm lấy eo Tống Dĩ Nam, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm đó.

“Vậy là cậu thật sự không thích Chu Hà?” – Tống Dĩ Nam đã dịu hơn.

“Thật sự! Ai mà thích loại tra nam đó chứ!” – Quý trọng mạng sống, tránh xa tra nam!

Ê? Vậy là Tống Dĩ Nam không tin tôi sao?!

Vừa thấy ảnh đã tin , còn chẳng thèm hỏi tôi!!

“Cậu không tin tôi?!” – tôi thoát khỏi vòng tay anh, khó tin mà mở miệng.

“Tôi không có đó.”

Rõ ràng chính là cái đó còn gì!

Tôi vừa giận vừa tủi thân, dứt khoát lưng lại, chỉ để anh nhìn thấy bóng lưng tôi.

Vậy mà lại không tin tôi chứ?!

“Tiểu Thời, lại đây.” – Tống Dĩ Nam lại thở dài.

Tôi không nhúc nhích.

“Sao mà không ngoan vậy.” – anh kéo mạnh tôi xoay lại.

“Tôi sao lại không… ưm!”

!!!

Cái gì vậy trời!!!

Anh ấy… anh ấy đột nhiên hôn tôi rồi!

Tôi không phải đang nằm mơ chứ?

Theo bản năng, tôi liền cắn Tống Dĩ Nam một cái.

“Xì—!” Tống Dĩ Nam buông tôi ra, liếm môi, “ Thời, em là thỏ sao? Còn biết cắn người nữa.”

“Tôi… tôi đây là đang mơ thôi…” – tôi thành thật đáp.

Sắc mặt Tống Dĩ Nam thoáng trầm xuống, anh không nói gì, chỉ nâng cằm tôi , rồi lại hôn xuống.

Khác hẳn nụ hôn ban nãy, lần này tràn đầy mãnh liệt và cuồng nhiệt.

Tôi gần như đứng không vững, chỉ có bấu chặt lấy áo sơ mi của anh.

“Ưm~”

Nụ hôn kéo dài thật lâu, đến tôi thấy mình sắp nghẹt thở mới cố gắng đẩy anh ra một chút.

“Ngốc à, bây thấy thật rồi chứ?” Tống Dĩ Nam buông tôi ra, lại hôn môi tôi một cái, ôm tôi vào lòng.

“Thật rồi…” Tôi ngẩn ngơ gật đầu.

Hôn là việc chỉ có người yêu mới làm với nhau, vậy… Tống Dĩ Nam thích tôi sao?

“Tống Dĩ Nam, cậu có thích tôi không?” – tôi lo lắng hỏi.

Anh im lặng một lát, rồi dịu dàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán tôi, tràn đầy trân trọng:

“Thích. Tống Dĩ Nam thích Thời, rất thích.”

“Vậy tại sao trước đây cậu lại từ chối tôi?”

“Tiểu Thời, tôi chưa bao từ chối em. đó tôi chỉ muốn em suy nghĩ thêm. Từ nhỏ em tiếp xúc với con không , tôi em nhầm sự dựa dẫm cho tôi thành thích.

Đặc biệt là em đại học, sẽ gặp người xuất sắc hơn. Tôi thật sự một ngày nào đó em sẽ gặp người tốt hơn tôi. Thà chưa từng có, còn hơn có rồi lại mất đi, nên tôi muốn chờ thêm, chờ em trưởng thành hơn một chút.

Hôm đó thấy ảnh, tôi không hỏi em, không phải vì tôi không tin em… mà vì tôi . Tôi phải nghe chính miệng em nói ra sự thật, vậy thì tôi biết phải làm sao đây… Thời, tôi thích em lâu hơn em nghĩ rất …”

Nghe xong lời anh, vành mắt tôi lập đỏ .

Hóa ra, không phải chỉ mình tôi đơn phương…

Hóa ra, anh ấy đã sớm thích tôi rồi…

“Trên đời này sẽ không bao có ai tốt hơn Tống Dĩ Nam cả. Thời cũng rất thích Tống Dĩ Nam, thích lắm, thích lắm!” Tôi úp mặt vào lồng ngực anh, lí nhí thổ lộ.

“Vậy Thời có muốn làm bạn của Tống Dĩ Nam không?” – Tống Dĩ Nam nâng mặt tôi bằng cả hai tay, khóe mắt ửng đỏ.

Tôi cong môi , ngẩng đầu hôn “chụt” môi anh một cái.

“Muốn!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương