Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Lý do?” – anh hỏi.

Tôi đáp:

“Anh có thể cưới tôi không?”

Anh phản bác:

“Đừng nói những lời không có tiền đồ.”

Đúng là không có tiền đồ.

Cũng chẳng có hi vọng.

Đối với Lý Khiêm Tự, tôi chỉ là nhân, là học trò.

Nhưng vĩnh viễn không thể trở thành vợ anh.

Môn đăng hộ đối – câu nói tổ tiên lại, xưa nay chưa từng sai.

6

Đúng dịp Sáu, tôi đưa bé Tri Tri đi ăn tối bên ngoài. Khi đi ngang qua câu lạc bộ bi-a ấy, tôi dừng chân lại.

Tri Tri nhận ra ánh mắt tôi, bèn hỏi:

“Mẹ vào trong à?”

vào không?

sau khi tôi và Lý Khiêm Tự chia tay, mọi liên lạc tôi cắt đứt. Nhưng anh ta cứ như có thói quen, mỗi tối Sáu sẽ đến đây đánh bi-a. Nhiều năm trôi qua, tôi không biết thói quen ấy còn hay đã mất.

Thử vận may thôi, tôi nghĩ, cũng chẳng có gì to tát.

Bước vào trong, quầy lễ tân đã không còn là cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ năm nào, thay vào đó là một người phụ nữ phong , quyến rũ.

Đúng như đời người, chẳng có gì mãi mãi không đổi.

Vừa nghĩ xong câu đó, tôi đã thấy bóng dáng Lý Khiêm Tự, suy nghĩ vừa rồi lập tức vả .

Anh ta gần như không thay đổi. Tôi âm thầm tính toán, chắc hơn tôi bốn năm tuổi, giờ cũng ngoài bốn mươi, nhưng tóc vẫn đen mượt, gương ngoài vài nếp nhăn nơi khóe mắt thì chẳng khác mấy so với tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám.

Điểm khác biệt duy nhất, là bộ đồ thường ngày nay đã thành vest chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn, và cổ tay trái đeo một chuỗi bồ đề.

Tôi rất quen thuộc với chuỗi này, bởi vì… tôi cũng từng có một .

Đêm hôm đó, khi chúng tôi đường ai nấy đi, ánh đèn trắng chói khiến tôi không mở nổi mắt, chuỗi bồ đề anh dùng lực đứt, những gỗ lăn tán loạn khắp giường, khắp sàn.

Sáng hôm sau, lúc rời đi, nhìn cổ tay trống rỗng, tôi vẫn còn hơi tiếc nuối.

Dù gì nó cũng là chuỗi bồ đề chuyển vận tôi mua hết 188 tệ, thầy bói nói mệnh tôi hợp mộc, đeo gỗ thì dễ phát tài.

Lý Khiêm Tự từng cười khẩy hỏi tại lại đeo rẻ tiền như vậy. Tôi còn nghiêm túc giải thích là vì bỏ ra 299 tệ nghe kết quả xem mệnh.

Anh cười nhạt:

“Em cũng tin đó?”

Anh khinh thường chuyện số mệnh.

Nhưng tôi thì tin. Đặc biệt là khi đã bước vào tuổi trung niên, tôi càng rõ: có những hôm nay, không phải chỉ cần cố gắng là đổi . Người chăm chỉ hơn tôi nhiều lắm. Quy hết về “mệnh tốt”, tôi mới dám thản nhiên hưởng thụ.

Tôi không chắc chuỗi tay anh có phải năm đó của không. Nhưng nhìn lớp bóng nước da ấm nhuận , hẳn cũng đã có vài năm tuổi.

Anh nhìn thấy tôi, đặt gậy bi xuống, châm một điếu thuốc.

“Lâu rồi không gặp.” Anh nói.

Tôi ôm Tri Tri, mỉm cười:

“Lâu rồi không gặp.”

Rồi khẽ vỗ vai con, dịu giọng:

“Tri Tri, chào chú đi con.”

Tri Tri ngoan ngoãn chào “chú”.

Lý Khiêm Tự nhìn con, làn khói mờ che mắt. Trong giọng nói, tôi chẳng nghe ra chút vui mừng của ngày gặp lại, cũng không thấy lưu luyến:

“Tri Tri phải không? Tên đầy đủ là gì?”

“Tên là Chí Giản, Chí Giản.” Tôi đáp.

“Đại đạo chí giản. Tên hay.”

Anh phất tay gọi, tôi mới chú ý thấy một cô bé mặc váy trắng khoảng bảy tám tuổi đứng trong góc, cúi đầu.

“Lăng Khê, lại chào anh Tri Tri đi con.”

Cả tối, Tri Tri cùng Lăng Khê vẽ bằng màu nước, còn tôi nhìn Lý Khiêm Tự nối tiếp từng cú đánh bi. Câu hỏi trong về chuỗi , cuối cùng tôi vẫn không thốt ra.

Anh có phải kẻ si không, với tôi chẳng quan trọng nữa. Anh sẽ không cưới tôi, tôi cũng chẳng thể gả cho anh. Có những chuyện, cứ mặc ngầm giấu trong .

Đến khi anh đánh quả cuối cùng vào lỗ, mới mở miệng:

“Dù em cũng từng ở bên tôi hai năm, lấy thân ra bàn cờ, đúng là hạ sách.”

Đáp án dần rõ: người giúp tôi áp xuống hot search, là anh.

bao giờ anh kết hôn vậy?” Tôi hỏi. Cô bé Lăng Khê vừa gọi anh là “ba”. Tôi cười: “Biết anh không thiếu gì, nhưng quà mừng tôi cũng phải gửi một phần.”

Anh nhìn tôi, vẫy tay kéo Lăng Khê vào :

“Con nhà bên, cha mẹ mất, cũng đáng thương.”

Tôi im lặng.

Đến lúc chia tay, anh nói:

“Thật ra tôi đã có con rồi, sinh đôi, vừa tròn một tháng.”

Trong tôi chỉ khẽ thở dài. Quả nhiên.

Những gia tộc như họ, có thể không nối dõi?

Anh xuất giúp tôi này, chắc chỉ là khép lại chút cảm cũ còn sót.

Tôi từng hỏi anh, tại lại chọn tôi?

đầu tiên anh đưa danh thiếp tôi chẳng buồn liên lạc, anh đã biết, tôi chỉ là một cô gái bình thường.

Ở kinh thành này, những tiểu thư có gia , nếu nhận danh thiếp anh, lại không có động tĩnh?

Chỉ có tôi, ngốc nghếch cho rằng một tên không tìm ra mạng thì chẳng là gì cả.

Anh nói: “Em rất đẹp.”

Tôi phản vấn: “Đẹp thôi đã đủ chưa?”

Khi ấy, anh cầm bài poker trong tay, đối diện là một người đàn ông trung niên đầu bạc, run run lật từng lá.

Người có tiền cũng thật biết chơi. Kết quả, thắng bại vẫn dựa vào lá bài.

Nhưng đời vẫn có loại người, mạnh đến mức ngay cả thần may mắn cũng không lay nổi cờ trong tay anh ta – trừ khi anh ta cố ý nhường.

Cuối cùng, khi người đàn ông ấy mày xám ngoét, Lý Khiêm Tự kéo tôi vào , ánh mắt nhìn đối phương, như nhìn một kẻ đã chết.

“Đẹp… còn chưa đủ ?”

Ngón tay anh gõ nhẹ bàn, cũng gõ thẳng vào tim tôi.

Vì anh sa ngã, là tôi tự nguyện điên cuồng.

Tôi liều mạng nhắc : yêu, với anh, chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng với tôi, người đúng, nhất định phải là người cùng tôi kề vai chiến đấu.

7

Vụ kiện gần đây nhất của Hạ lại nữa leo lên hot search Weibo.

Cũng chỉ loanh quanh mấy chuyện cũ rích, đám dân mạng ăn dưa xem trò vui đã bắt đầu thấy chán, lười. Có người buông vài câu than phiền dưới phần bình luận, nhưng chẳng mấy chốc liền fan trung thành của Hạ dập xuống.

Trước đây, mỗi Hạ leo hot search, có người cố ý hay vô nhắc tôi rằng, luật sư của cô ta là chồng tôi. Tôi chỉ cười nhạt, tỏ vẻ không hứng thú.

Nhưng này khác, tôi chủ động tìm hiểu. Khi biết luật sư của Hạ là Chu Tần, tôi khẽ nhếch môi, cười đầy ẩn ý.

Tôi cũng chẳng hiểu cười vì gì.

Chu Tần à, Chu Tần…

Tôi quay đầu nhìn cha – ông đang một đánh cờ, chân mày nhíu chặt, dáng vẻ nho nhã, đoan . Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết, mẹ tôi hồi trẻ có mắt nhìn người nào.

“Ba, nghỉ hưu chắc cũng buồn chán nhỉ? Có mở công ty chơi không?” – tôi nửa đùa nửa thật.

Ông ngẩng đầu, nhướn mày, giọng ôn hòa quen thuộc mấy chục năm đứng bục giảng:

“Con trước giờ vẫn có chủ ý, chuyện gì cũng không cần hỏi ba.”

Tôi thu lại tầm mắt, đặt lên hot search.

Lý Khiêm Tự nói đúng, lấy thân ra bàn cờ, tôi đúng là ngu ngốc.

Tôi gọi điện cho Tân . Sau khi ly hôn một tháng, có vẻ anh ta bắt đầu hối hận, viện cớ gần gũi con trai tiếp cận tôi. Anh ta có lúc chân thành nhận lỗi, không cầu tôi quay đầu, chỉ cầu tha .

Anh cũng gác lại nhiều việc ở văn phòng luật, dành nhiều thời gian cho con: đưa đón Tri Tri đi học, thỉnh thoảng tự vào bếp nấu ăn, kỳ nghỉ thì dẫn con đi chơi khắp nơi.

Tri Tri lại tôi đi cùng, nên tôi buộc phải theo.

Anh ta kiên nhẫn thử từng giới hạn của tôi, chậm rãi, không vội vàng, vừa giữ thể diện cho tôi, vừa tranh thủ cơ hội cho .

Giống như giăng một tấm lưới tinh vi vậy.

Anh biết Tri Tri là sợi dây nối tôi với anh, tôi tuy ghét vướng víu, nhưng cũng chẳng nỡ buông.

“Ba tháng.” – tôi nói thẳng, – “Anh việc gì cũng nên có đầu có cuối. Tôi cho anh cơ hội, ba tháng giúp Hạ ly hôn, sau đó chấm dứt sạch sẽ với cô ta, thì tôi sẽ tái hôn với anh.

Tân , đây là cơ hội duy nhất của anh.”

Cúp máy, tôi bắt tay vào mở công ty. Nhờ Trần Kỳ tìm vài thanh nữ tú mới vào nghề nhưng còn vô danh dựng , sau đó mời thêm một quản lý từng chèn ép trong ngành về trông coi, phụ trách chiêu dụ.

Mọi chuyện xong xuôi, tôi chỉ chờ kết quả Tân .

Còn chưa đầy một tuần trước kỳ hạn ba tháng, Hạ thắng kiện. Cô ta chẳng giành gì đáng kể, nhưng vẫn vui vẻ thoát ly hôn.

Tân có lẽ nghĩ đây là công lao của anh, nhưng không phải.

Tin tức vừa bùng nổ, tôi đứng dậy vươn vai, gọi điện cho Trần Kỳ:

đã giúp tôi một phen. Tiểu thư có thời gian thì đi góp nhé.”

– Beautiful Women, tạp chí dành cho phụ nữ toàn cầu, chỉ phỏng vấn nữ giới.

Trong nước, từng xuất là những nhân vật nổi bật: nhà vô địch giới, ảnh hậu, tỷ phú Forbes, nhà khoa học, doanh nhân… ai nấy lừng lẫy.

Trần Kỳ là gương đại diện châu Á, danh tiếng quốc tế, từng mời cô ấy, nhưng chối.

Nguyên nhân cũng… tầm thường thôi: giám đốc nghệ thuật tại của là “tiền anh rể” của Trần Kỳ – hai người ly hôn trong ồn ào.

Câu chuyện bên lề tôi biết ít nhiều: chị gái Trần Kỳ chỉ lo kế thừa gia tộc, bắt chồng phải “người đàn ông đẹp trong nhà”. Anh ta không chịu khuất phục, chứng minh bản lĩnh, là tan vỡ.

Nghĩ cũng đáng tiếc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương