Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
bán tín bán nghi, dẫn đến phòng ta lục soát.
Quả nhiên, tìm được khối nghiên đó ngay dưới gối ta. Tội chứng rành rành.
Lâm Nhược Yên càng dữ hơn.
“ , huynh đừng trách A Noãn muội muội, muội ấy là không hiểu chuyện thôi… Khối nghiên này giá trị ngàn vàng, chắc muội ấy ta dụ dỗ nên mới nghĩ đến chuyện ăn trộm…”
Những này nàng ta nói rộng lượng, ân cần, như thể lòng muốn tốt ta.
ta sa sầm.
nhà đều nhìn ta, chờ ta đưa giải thích.
Ta có thể nói đây?
Ta nói không phải ta lấy, ai sẽ tin?
Ta lặng lẽ nhìn Lâm Nhược Yên, nhìn vẻ độc ác và đắc ý ẩn sâu trong ánh nàng ta.
Ngay lúc phụ thân chuẩn giơ tát ta, ta bỗng “òa” lớn.
Ta còn to hơn Lâm Nhược Yên, vừa vừa nàng ta kêu:
“Đồ… đồ xấu! Ngươi, ngươi, ngươi giành… giành gạch đập hạch đào ta làm !”
Toàn trường im phăng phắc.
phụ thân ta dừng giữa không trung.
Khóe thân ta giật giật.
Biểu cảm Lâm Nhược Yên cứng đơ trên .
ta ôm trán thở dài:
“Một đứa ngốc biết ăn, đi trộm khối nghiên quý giá để… đập hạch đào! là ngu không ai bằng!”
Nhưng khối nghiên tìm thấy trong phòng ta, chuyện này không thể bỏ qua được.
Thế là phụ thân phạt ta ba ngày không được ăn thịt, thân thấy ta mất , nhốt ta năm ngày cấm túc.
Còn Lâm Nhược Yên, tuy không thành công hãm hại ta, nhưng cũng khiến ta chịu chút khổ sở, một thời oai phong không ai bì được.
Nàng ta tưởng kỹ năng cung đấu mình đã đến đỉnh cao, bắt đầu lớn gan khuấy động khắp phủ.
Hôm nay tố nha hoàn này trộm trâm ngọc, mai tố gia nhân kia sàm sỡ nàng ta.
Nàng ta đem hết mánh khóe cung đấu tỷ dạy dùng, khiến phủ Tướng quân rối như canh hẹ.
nàng ta xử tàn nhẫn nhất, là Trương ma ma, đã đưa nàng ta phủ.
Nàng ta chê Trương ma ma chân không sạch sẽ, phạt quỳ ngoài tuyết hai canh giờ, suýt nữa đông c.h.ế.t.
chê lắm , sai tát hai mươi cái, đến nỗi đầy m.á.u.
Nàng ta muốn mọi đều biết, Lâm Nhược Yên mới là chủ nhân thực sự phủ này.
Cuối cùng, Trương ma ma cũng nàng ta ép đến đường cùng…
7
một đêm mưa gió cuồng loạn, Trương ma ma ướt sũng từ đầu đến chân, tóc tai rối bời, lao thẳng sảnh, một lần nữa “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
O Mai d.a.o Muoi
là lần này, trên ta không còn là vẻ áy náy, là hối hận vô tận và phẫn nộ đến tột cùng.
“ tướng quân! Phu nhân! Lão có tội! Lão đã nói một ăn nói hoang đường!”
Khi ấy, nhà ta đang quây quần bên bàn ăn, nghe Lâm Nhược Yên thao thao bất tuyệt kể về viễn cảnh sau này nàng ta cung sẽ phụ tá tỷ như thế nào, mang vinh quang vô thượng gia tộc.
nàng ta tiếng gào thê lương Trương ma ma cắt ngang, trên nàng ta thoáng hiện vẻ tức giận và sát khí.
“Mụ điên! Kéo ngoài! Đánh c.h.ế.t đi!”
Lâm Nhược Yên quát lớn.
“Im !”
Phụ thân ta quát một tiếng lạnh lùng, ánh uy nghiêm quét qua Trương ma ma:
“Nói! định bịa đặt trò nữa?”
Trương ma ma run lẩy bẩy, Lâm Nhược Yên, từng chữ từng chữ như xé rách cuống họng rít :
“Nàng ta… nàng ta căn bản không phải quận chúa ! Năm xưa lão căn bản không có tráo đổi đứa bé hết!”
“Là phụ nàng ta! bọn họ đã đưa lão một khoản tiền lớn, ép lão dựng nên nói dối này, để nàng ta trèo cao, đổi vận thôi!”
Ầm!
Tựa như sấm sét giáng xuống sảnh.
Lâm Nhược Yên lập tức trắng bệch như tờ giấy, giống như một pho tượng sét đánh trúng, c.h.ế.t trân tại chỗ, không nhúc nhích nổi.
“Ngươi… ngươi nói bậy! Mụ già thối tha kia, ngươi vu oan giá họa ta!”
Nàng ta hoàn hồn, lập tức như phát điên lao đến muốn xé toạc Trương ma ma.
Hai tử khác phản ứng nhanh chóng, giữ chặt lấy nàng ta.
Ánh phụ thân ta lạnh như băng, ông nhìn chằm chằm Trương ma ma, trầm giọng hỏi:
“Ngươi nói chứ? Nếu có nửa câu giả dối, ta sẽ bắt nhà ngươi chôn theo!”
“Lão dám thề trước trời đất! Câu nào cũng là !”
ta dập đầu như giã tỏi.
“Phụ thân nàng ta là tên lưu manh Lâm Tam rách rưới ở thành Đông. thân nàng ta sợ lão đổi ý, còn dùng kim châm một bông hoa mai nhỏ sau lưng nàng ta làm dấu! Nếu không tin, các vị cứ xem thử!”
thân ta lập tức đưa hiệu, hai tử lực lưỡng tiến , mặc kệ Lâm Nhược Yên gào giãy giụa, mạnh mẽ kéo vạt áo sau lưng nàng ta .
Trên làn da trắng nõn, một đóa hoa mai thô ráp, đường kim xiêu vẹo, màu sắc thâm đen hiện rõ trước .
Chân tướng lộ diện.
Lâm Nhược Yên ngã quỵ xuống đất, sắc tro tàn, lẩm bẩm:
“Không… không thể nào… ta mới là quận chúa… rõ ràng phụ ta nói ta mới là …”
Toàn bộ sảnh chìm một sự yên tĩnh kỳ quái.