Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi một người trên mạng, người đó không thích nói chuyện, chỉ thích chuyển khoản.
Tôi nói: “ nhau lâu rồi, nay có muốn ghé nhà tôi không?”
Anh ta lời: “không đi đâu, tôi xấu, miệng hôi, còn vài lần đến bệnh viện nam khoa.”
1
Gần đây vận may của tôi có vẻ bùng nổ.
Sếp vừa thăng chức tăng lương cho tôi, về nhà thì lại được cao thủ đứng bảng nạp tiền lời mời kết .
Tôi vừa nhắn “cpdd” (muốn ghép đôi), đại ca liền đáp : “Được, tôi muốn cp.”
Sau đó, anh ta còn xin wechat của tôi, rồi rất hào phóng chuyển cho tôi 520 tệ.
Tôi ngại ngùng hỏi đại ca: “Anh thích ở điểm nào ?”
Anh ta nói: “Tôi thích avatar và tên của .”
Tôi nghĩ, đúng là đàn ông, đều là động vật thị giác, chắc là vì qua tôi mới đổi avatar thành ảnh selfie.
Nhưng khi tôi mở thông cá nhân của mình ra thì đứng .
Avatar của tôi là hai cây lạp xưởng bóng mỡ, tên là “Lạp Xưởng Tứ Xuyên Chính Gốc, 52 Tệ Một Ký”.
Lại là mẹ tôi tự ý đổi thông .
2
Sau đó, gần như tháng đại ca đều chuyển cho tôi 520 tệ, mua 10 ký lạp xưởng.
Ngoài ra thì gần như không nói gì thêm.
Kéo dài nửa năm, cuối tôi không nhịn nổi hỏi: “Nếu anh chỉ muốn mua lạp xưởng, lại đồng ý làm cp với tôi?”
Anh ta lời: “Cp không phải là chữ viết tắt của ‘crispy’ (giòn) à? Cpdd không phải là ‘crispy đại đại’ ?”
Tôi im lặng không đáp, anh ta lại nói: “Không đúng à? Tôi tưởng đăng quảng cáo sợ khóa tài khoản nên mới dùng ám hiệu.”
Ừ, là lỗi của tôi.
Lỗi vì tôi muốn lên nhanh, còn anh ta thì chỉ muốn ăn.
Giữ một cặp đôi như cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi định giải liên kết rồi xóa luôn cả bè.
Nhưng đúng đó, anh ta lời mời tổ đội trong .
Tôi nhìn avatar viền vàng lấp lánh của đại ca, đấu tranh tâm lý đúng 20 giây, tay vẫn không kiểm soát được nhấn “Chấp nhận”.
Trong đang là hoàng hôn.
Dưới ánh chiều ráng đỏ, tôi – một tân thủ 20 – lẽo đẽo theo sau đại ca max .
Thân bé nhỏ của tôi gần như nuốt trọn dưới mông con tọa kỵ Cửu Vĩ Linh Hồ cực phẩm của anh ấy.
Anh ấy kiên nhẫn kéo tôi đi đánh quái, càn phó bản, tôi thì hí hửng nhặt món nguyên liệu xịn anh bỏ lại.
Kinh nghiệm lên vèo vèo, một tiếng sau đã lên 50.
Tôi nói: “Cảm ơn anh, anh tốt quá, hẹn anh lần sau nhé.”
Đại ca lời: “Đang tăng ca, đang đi vệ sinh, rảnh nên .”
Tôi đỏ mặt cười khúc khích trước màn . Xạo quá, lại đi vệ sinh một tiếng?
Chắc chắn là thấy ảnh selfie tôi cố tình đăng hôm qua nên mới cố ý tới thả thính.
Kết quả tôi lật lại nhật ký bè thì không thấy ảnh selfie nào.
Chỉ toàn là mẹ tôi đứng dưới giàn lạp xưởng giơ ngón cái quảng cáo sản phẩm.
Tôi chán nản, cho anh ta một nhắn chia tay.
ngờ anh ta vội vàng lại một đoạn voice.
Anh ta nói: “Đợi đã, tôi còn muốn đặt Tết.”
Giọng trầm khàn lười biếng ấy, nói gì cũng như đang tỏ tình.
Tôi nghe đi nghe lại mấy lần, trong không kiềm được tưởng tượng ra một người cao 1m9, bụng 8 múi, da trắng, đẹp trai.
Xứng với chất giọng gợi cảm kia.
Thế là tôi lời: “Anh yêu, Tết đặt thiểu 10 ngàn đó nha~”
Anh đáp: “Ok, tôi đặt 100 ngàn. Cho tài khoản, tôi chuyển trước một nửa.”
Không ngờ anh ta không nói .
đó, tài khoản ngân của mẹ tôi nhận được 50 ngàn tiền cọc.
Mẹ tôi mừng đến mức nhảy điệu quảng trường tại nhà.
Bà nói giấc mơ của bà lại gần thêm một bước, biết đâu sau này trở thành “Lão Can Ma phiên bản 2 – Đào Bích Hoa”.
Bà còn nói: “Đã thành phố, không mời khách quý này đến nhà ăn cơm ? Tiện thể thử món mới – sườn heo muối ớt.”
Tuy đề xuất của mẹ nghe không ổn cho lắm, nhưng vì tò mò gương mặt của người online kia, óc tôi nóng lên, liền nhắn cho anh ta một : “ nhau lâu rồi, nay anh có muốn ghé nhà không?”
Anh ta lời gần như lập tức: “Không đến đâu, tôi xấu, miệng hôi, còn đi bệnh viện nam khoa mấy lần.”
Tôi: ???
( nhắn đã , nhưng từ chối nhận.)
Vô duyên thế! Anh ta đã xóa tôi luôn rồi.
3
Một tháng sau, nhân viên trong công ty tôi đều nhận được một hộp lạp xưởng cay.
cũng thấy lạ.
Còn tôi thì nhìn cái hộp thuộc ấy, đơ ra như tượng.
“Trần Tranh Tử, đây chẳng phải lạp xưởng nhà cậu bán ?” – cô đồng nghiệp thân thiết Điền Tiểu Nam giơ hộp quà lên gọi lớn.
Cô vừa dứt lời, tôi liền thấy một bóng dáng cao lớn thoáng qua trước cửa phòng họp – là sếp của chúng tôi, Thịnh Giang.
Ánh tôi vô tình chạm vào ánh anh ta rồi vội tránh.
Lại chạm, rồi tránh.
Cuối , anh ta nghiêm túc nói: “Lần này phòng hậu cần chọn Tết khá tốt, đúng chất Tết.”
Trợ lý Lâm vừa ra khỏi phòng họp liền hớn hở nịnh nọt: “Cũng nhờ tổng giám đốc Thịnh chu đáo đấy ạ. Mọi người ơi, Tết lần này là tổng giám đốc tự tay chọn và bỏ tiền túi ra mua cho cả công ty đó nha!”
“À, đúng rồi, công ty mình như có người rất mê lạp xưởng phải không?”
Tôi thấy mặt sếp đen sì lại, còn ánh mọi người thì đồng loạt nhìn về phía tôi.
Chính xác, dạo đó do việc kinh doanh của mẹ tôi ế ẩm, cả nhà đều gắng sức ăn số lạp xưởng tồn kho.
cả cơm trưa tôi mang đi làm cũng đầy lạp xưởng.
lần hâm nóng bằng lò vi sóng, hương thơm của lạp xưởng lan khắp căng-.
Lâu dần, tôi có biệt danh là “Đại vương Lạp Xưởng”.
Rồi cái biệt danh đó thành thói , đến mức có đồng nghiệp lỡ gọi nhầm trong nhóm chat công ty.
Một lần, sếp Thịnh Giang không kìm nổi tò mò, đến cạnh bàn hỏi tôi: “ ngày nào cũng ăn món này ?”
Tôi mắc miếng ớt trong cổ họng, đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn đáp: “Vị của nhà.”
Anh hỏi tiếp: “ là người Tứ Xuyên à?”
Tôi gật .
Sếp cười một cái hiếm thấy: “Quê tôi cũng ở Tứ Xuyên.”
đó, tôi và Thịnh Giang – đồng hương nhìn nhau, tôi rưng rưng.
Xong rồi.
Tôi bắt nghi ngờ, ông sếp này chính là người tôi yêu qua mạng.
Và tôi vô tình biết bí mật không hay của anh ta.
4
Từ đó trở đi, tôi sống trong thấp thỏm lo âu, sợ Thịnh Giang gọi tôi lên phòng nói chuyện rồi cho nghỉ việc.
Nhưng tôi vừa mới được thăng chức, lương gấp đôi, cảm giác sung sướng này tôi chưa muốn từ bỏ.
Dưới áp lực tâm lý khủng khiếp, tôi gầy hẳn đi.
Thấy , nhân viên mới được tuyển trong phòng ngày đều tìm cách “nịnh” tôi bằng đồ ăn.
Còn không quên khen ngợi: “Sư phụ, tiên nữ có phải cũng gầy gầy, xinh xinh như chị không?”
Nếu câu này từ miệng một chú trung niên nói ra, tôi đã thấy nhờn.
Nhưng Lý Tưởng không phải người trung niên.
Cậu ấy là sinh viên mới tốt nghiệp, người Thượng Hải chính gốc, cao 1m85, trắng trẻo như sữa tươi.
Đúng chuẩn kiểu người các “dì có tiền” sẽ mê tít.
cậu ấy rót mật vào tai ngày, tâm trạng tôi cũng tốt lên.
Tôi suýt quên mất những chuyện vớ vẩn với sếp ngày xưa thì Trợ lý mới của Thịnh Giang gõ bàn tôi.
“Trần Tranh Tử, tổng giám đốc mời cô lên văn phòng một chút.”
Tôi né tránh bao lâu, cuối cũng tới phải ra trận.
5
Chỗ làm cách văn phòng của sếp chưa tới 100 mét, tôi cảm giác như vừa đi một thế kỷ.
Tôi đã nghĩ trước vô số lý do để phủi sạch liên quan đến “chuyện kia”, lắm thì đổ cho mẹ tôi. Dù thì tôi với anh ta cũng chưa gọi video bao giờ.
Ừ, cứ thế làm.
Tôi hít sâu một hơi, lấy can đảm đẩy cửa bước vào, nhưng lời vừa lên tới miệng lại nuốt ngược xuống.
Thịnh Giang đang đứng dựa vào bàn họp, sơ mi quần tây, tỷ lệ vàng hoàn hảo, đôi chân dài như toà nhà Kim Mậu.
Má nó, sếp đúng là sếp, khí chất bão 12, quét tôi một phát bay luôn.
Tôi chột dạ, lại càng tiếc nuối vì anh ấy là khách của bệnh viện nam khoa.