Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Lê Hoài nhà rồi, người kia vẫn chưa chịu đi.
Lê Hoài ngồi cùng phía với tôi, mỉm cười:
“Anh cả, anh không định đi ?”
Lê Tri Lâm:
“, tụi anh không được ở lại cơm ?”
Lê Hoài vẫn cười ôn hòa:
“Các anh đi.”
Lê Nghiễn Chu:
“…”
Lê Tri Lâm:
“…”
bếp.
Tôi nhìn người kia – rõ là tay cứng cựa, rồi lại nhìn người đứng ngoài cửa bếp, không bước nửa bước.
Tôi nghi ngờ hỏi:
“Anh không nói là muốn xuống bếp ?”
Lê Hoài khẽ ho một tiếng:
“Anh…”
Lê Tri Lâm không nể nang bật cười:
“Xì, thứ anh chó cũng không thèm !”
Tôi mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lê Hoài:
“Ý anh là định dùng tôi làm vật thử độc hả?”
“Anh… ừm…”
Lê Hoài mắt láo liên, rồi ôm chặt lấy tôi:
“Anh chỉ nói đại thôi mà!”
9
Thông minh tôi, dĩ nhiên phát hiện Lê Hoài có gì đó không đúng.
Người khác đều y giấc , chỉ có anh là khác…
Anh không cưng chiều Giao Giao nữa.
Lẽ nào… anh cũng ?
Hoặc là… nếu giấc đó là thật, thì có nào… anh trọng sinh?
Haizz, cũng chẳng , dù gì anh đối xử với tôi rất tốt.
10
Sau vài ngày yên bình, lại có người đến nữa.
Dì Trương đi chợ rồi.
Tôi mở cửa, chẳng buồn mời Giao Giao , đứng luôn ngoài cửa nói .
Giao Giao tức tối trừng mắt nhìn tôi:
“Cô làm gì , tôi không được ? Đây là nhà anh ba tôi đó!”
Hừ!
Tôi lắc đầu:
“Không được. Tôi không thích cô, anh tôi bây giờ cũng không thích cô, thì làm gì?”
Tạm chưa nói đến Lê Hoài.
Nhưng tôi á, việc gì thích cô ta.
Dù tôi không gì đi nữa, tôi cũng hoàn toàn có quyền không ưa cô.
ôm nhầm không lỗi của cô ta.
Nhưng sự thật là: cô ta thay tôi hưởng phúc mươi mấy năm, còn tôi thay cô ta chịu khổ mươi mấy năm!
…Sau này không khổ nữa cũng là nhờ tôi cố gắng chứ bộ!
Tôi không được ghét cô ta chắc?
Được chứ!
Giao Giao giận tím mặt:
“Cô nói bậy gì đó! Anh ba thích tôi nhất!”
Tôi gõ gõ tay lên khung cửa:
“Cô tìm tôi có việc gì?”
Giao Giao giận đến dậm chân:
“ cô có cứ ở mãi nhà anh ba thế hả!”
Tôi không chịu thua:
“Tôi ở nhà anh tôi, liên quan gì đến cô.”
“Đó là anh của tôi, cô nên dọn ra ngoài!”
Tôi nheo mắt nhìn kỹ cô ta, rồi bỗng hiểu ra.
, sau tôi rời đi, cô ta không ruột nhà họ Lê… cứ thế bị bỏ qua luôn, không ai nhắc đến nữa.
Tôi mỉm cười ngọt ngào với cô ta:
“Họ vẫn chưa nói cho cô biết ?”
“Biết gì?”
“Cô không gái nhà họ Lê. Tôi mới là.”
Mắt Giao Giao trừng lớn:
“Cô nói bậy gì đó…”
“ thật đấy, cô cứ hỏi ba mẹ cô đi.”
“Ba mẹ nói cô là riêng!”
“Đó là vì muốn giữ diện cho cô thôi.”
Lê Hoài sau đó kể tôi nghe, lúc họ bàn thân phận của tôi, Giao Giao vô tình nghe lén được, còn tiện miệng buột ra:
“Là riêng của ba …”
Tôi vốn dĩ luôn sẵn sàng dùng ác ý lớn nhất để suy đoán người khác!
Đây chính là cố tình dẫn dắt dư luận!
Nhưng ba mẹ Lê cùng mấy anh trai kia cứ thiên vị cô ta.
Tôi không rõ Giao Giao là đầu óc ái tình hay bản chất xấu.
Vì một người đàn ông mà khiến cả nhà tán gia bại sản…
, cô ta chưa từng biết không ruột nhà họ Lê, còn suốt ngày rao giảng đạo lý “cha mẹ vô ơn”.
Giờ biết rồi, ít ra nên có biết ơn với nhà họ Lê chứ.
Nếu còn tí lương tâm nào, thì đừng đi trộm tài liệu công ty nữa!
11
Giao Giao miệng thì lẩm bẩm “không nào”.
Rồi, tôi cô ta liếc sang bên cạnh, sau đó không do dự lùi lại vài bước…
Phía sau là bậc thềm, nên, tất nhiên là… trẹo chân.
Dù gì cũng chỉ có năm bậc.
Sau đó cô ta ngã xuống đất, im lặng rơi nước mắt…
Tôi cũng im lặng nhìn Lê Tri Lâm chạy lại gần, đau lòng đỡ lấy Giao Giao.
Tôi thở dài. là Giao Giao bản chất vốn xấu rồi?
Trước Lê Tri Lâm nổi điên, tôi chỉ góc tường:
“Ở kia có camera giám sát.”
Giao Giao ra sức cản anh ta lại, không cho xem camera.
Tôi rút điện thoại, mở ngay đoạn ghi hình.
“Xem kỹ đi, là ‘Giao Giao em gái của anh’ tự ngã. Tôi đoán cô ta còn định đổ tội cho tôi nữa.”
“Tiện nói luôn, tôi cũng nói cho cô ta biết, cô ta không ruột nhà họ Lê.”
“Nếu cô ta thật sự hiền lành, thì nên biết thân biết phận mà thôi kiêu ngạo trước mặt tôi.”
“Làm ơn trông chừng cô ta giùm tôi, đừng để lại đến kiếm !”
Tôi xả một tràng không ngắt nghỉ, khiến Lê Tri Lâm có vẻ bị tôi dội cho ngẩn người.
Tôi đóng cửa một rầm.
Bỗng nhớ tới Lê Hoài, tôi mở cửa trở lại, nhìn phía Giao Giao:
“Cũng đừng tới tìm anh tôi nữa!”
Nói đóng sầm cửa lại lần nữa.
Qua màn hình camera, tôi Lê Tri Lâm đứng ngoài cửa mất mấy phút.
lúc đó, Giao Giao luôn miệng nói gì đó, Lê Tri Lâm thì mất hồn, không đáp lại cô ta.
Nếu anh ta không đến mức vô não, thì chắc cũng nhìn ra Giao Giao không đơn thuần vẻ ngoài rồi ha…
12
Sau họ rời đi, tôi gọi điện cho Lê Hoài.
Giọng bên kia có phần cưng chiều:
“Ninh Ninh, thế?”
“Hồi nãy Giao Giao và Lê Tri Lâm tới, em đuổi họ đi rồi.”
Bên kia lập tức cao giọng:
“Tốt lắm!”
Rồi lại dặn tôi:
“Ninh Ninh, sau này nếu anh không có ở nhà, mà họ lại tới nữa, đừng mở cửa! Cho họ chờ dài cổ luôn!”
“Anh đoán hôm nay sẽ việc sớm, tối ra ngoài nha!”
“Tiện dạo phố luôn!”
“Bộ phim này cũng sắp quay rồi, việc anh nghỉ một thời gian, đứa đi du lịch nha!”
Haizz, tôi cũng khá thích cảm giác có người ủng hộ vô điều kiện .
13
Đi du lịch , tôi mới phát hiện bỏ bê sự nghiệp vẽ truyện tranh lâu quá rồi…
Trước đuổi kịp tiến độ, tôi không định theo Lê Hoài ra phim trường nữa!
14
Hôm nay ngồi ở nhà vẽ, tôi nhận được điện thoại của Lê Hoài.
Anh nói Giao Giao và Lê Tri Lâm gặp tai nạn xe, anh đến xem tình hình, tối nay không được.
Cúp máy , tôi nghĩ nghĩ… giấc , tai nạn khiến Lê Tri Lâm bị tàn phế xảy ra sau Lê thị phá sản.
bây giờ chắc… chưa đến mức nghiêm trọng lắm đâu… ha?
15
Ngày hôm sau, Lê Hoài gọi cho tôi.
Bên kia im lặng một lúc.
Tôi đoán nhẹ một :
“Lê Tri Lâm bị thương nặng hả?”
Một giọng khàn khàn vang lên:
“Ninh Ninh…”
Là Lê Tri Lâm.
“Tôi muốn gặp em.”
“Anh gặp tôi làm gì?”
Tôi không nhịn được mà lôi ác ý ra suy đoán:
“Cần truyền máu hả? Hay Giao Giao cần?”
Bên kia vang lên một trận lộn xộn, tôi nghe Lê Hoài quát thẳng:
“Anh tìm Ninh Ninh làm gì!”
Giọng Lê Tri Lâm có vẻ mệt mỏi:
“Lê Hoài, em…”
Nghe không rõ lắm, giờ anh ta yếu đến ?
Một lúc sau, giọng Lê Hoài vang lên qua điện thoại:
“Ninh Ninh, em cứ làm việc tiếp đi, lát anh .”
“…Ừm, được.”
Tôi nghĩ một :
“Cần em qua đó không?”
Bên kia im lặng một lát… hoặc có là anh lấy tay che mic.
“Ninh Ninh.”
“Em nghe đây.”
“Anh để Trần Thịnh qua đón em nha.”
“Được.”
Ngoài kia dì Trương cơm rồi.
Tôi nghĩ một .
“Anh gì chưa?”
Lê Hoài:
“Chưa đâu~”
“Dì Trương sẵn rồi, em đem qua luôn nha.”
“Quá tốt!”
16
Dì Trương chỉ phần cho ba người…
Nên trên đường đi tôi mua thêm một phần mang theo!
17
Đến viện, tôi nhìn một vòng, Lê Tri Lâm trông cũng chẳng cả.
Tôi đưa phần cơm mang theo cho anh ta.
Ha, “cơm cho ba người” ở đây là: tôi, Lê Hoài và dì Trương.
Lê Tri Lâm chỉ xứng cơm… đóng hộp!
Mà nói thật, cơm đóng hộp đó cũng tốn của tôi mấy trăm bạc đấy nhé!
Tôi quay lại mở hộp giữ nhiệt cho Lê Hoài.
Lê Hoài vừa cười toe toét vừa , thỉnh thoảng còn liếc qua phía Lê Tri Lâm.
, tôi ngồi bên giường của Lê Tri Lâm, liếc nhìn hộp cơm anh ta mới gẩy được vài miếng.
“Anh tìm tôi làm gì?”
Lê Tri Lâm nhìn tôi một hồi.
“Ninh Ninh.”
Tôi giật : nào thì tôi với anh ta thân tới mức gọi thẳng tên thế?
“Em ở nhà Lê Hoài cũng lâu rồi.”
“…”
Tôi sắp sửa mắng thẳng!
“Qua chỗ anh ở đi!”
Lê Hoài còn nhanh hơn tôi, không màng đối phương là nhân (mặc dù nhìn chẳng giống), đẩy Lê Tri Lâm một phát:
“Anh nói gì đấy! Tôi đến thăm mà anh dám cướp em gái tôi!”
“Cũng là em gái tôi!”
“Biến! Trước kia ai nói chỉ có mỗi Giao Giao là em gái?”
Lê Tri Lâm mím môi, trừng Lê Hoài:
“Đồ tiểu nhân!”
Lê Hoài ngẩng cao đầu hừ một tiếng, kéo tôi đi luôn.
Lê Tri Lâm túm lấy cổ tay tôi, tay còn lại thì không cam lòng mà níu Lê Hoài:
“ cho tôi nhà cậu ở!”
Tôi quay đầu nhìn ông anh kéo nhau lôi lôi kéo kéo, lại … Giao Giao và Lê Nghiễn Chu đứng ngoài cửa phòng …