Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vốn dĩ người là do cô ta bị thương, cô ta nuôi, cũng không có đáng trách.
Thẩm Niệm vì không bị cải tạo lao động, đành phải chấp nhận.
đón Lưu Thúy Hoa .
Tạ Thầm vẫn luôn chìm đắm nỗi đau mất con.
cả khi nhìn thấy Lưu Thúy Hoa bị Thẩm Niệm đón đi, hắn vậy cũng thờ ơ.
hắn một hồn ma vật vờ, mặt mày ngây dại.
Không.
hắn chính là hồn ma vật vờ .
— Chương 17 —
Nhìn bộ dạng của Tạ Thầm, khoái cảm thù suýt chút khiến tôi run rẩy cả người.
Ánh mắt tôi, lần đầu tiên, chạm vào mắt hắn.
Tạ Thầm vốn dĩ tưởng rằng, tôi vô tình chạm vào mắt hắn, nhưng không ngờ, tôi vậy có nhìn thấy hắn.
“, ?!!!”
Tạ Thầm bỗng đứng bật dậy, “Em, em có nhìn thấy tôi sao?”
Hắn kích động nói năng lộn xộn, lao tới định ôm lấy tôi.
Nhưng cơ lại một lần xuyên qua tôi.
“ , em, rốt cuộc em có nhìn thấy tôi không?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra, đưa tay vuốt ve mặt tôi.
Tôi né đi một chút, vẻ mặt chán ghét thoáng hiện qua.
Tạ Thầm khựng lại một chút, “Em có nhìn thấy tôi đúng không? Có phải không ? Em nói đi chứ?”
Tạ Thầm thấy tôi không nói , sụp đổ xoay vòng tại chỗ.
“Chu ! Rốt cuộc em hành hạ tôi thế nào! Nói đi!”
“Em nhìn thấy tôi đúng không? Em chính là thù tôi!”
“Em thù việc tôi có lỗi em, em thù việc mẹ tôi trước kia đối xử tệ bạc em!”
“Có phải không Chu , em có phải đang thù tôi không? Tôi, tôi xin lỗi……..”
Tôi nhìn Tạ Thầm vẻ coi thường.
Tôi nghĩ.
Hắn hẳn là hối hận rồi.
là không biết, là hối hận vì mình ngoại tình, lại tính kế tôi.
Hay là hối hận, trước kia không đối xử tốt hơn tôi.
Để rồi đây khiến nhà họ Tạ tuyệt tự tuyệt tôn.
Cuối cùng tôi không kìm được lên tiếng.
“Tạ Thầm ơi Tạ Thầm.”
“Anh cứ tưởng cái c.h.ế.t là kết thúc.”
“Nhưng, từ khoảnh khắc anh c.h.ế.t đi, cuộc đời anh,”
“ không thuộc anh rồi.”
Tôi bước qua hắn, cầm lấy chỗ m.á.u chó đen cuối cùng Trương Mù đưa cho tôi.
Đi ra cổng lớn.
Tạ Thầm theo bản năng đi theo.
Không biết tại sao, hắn hình có cảm ứng, đột trở nên sợ hãi trước hành động của tôi.
“, .”
“Em đang vậy? ! Chu em dừng lại! !”
Lần cuối cùng tôi nhìn Tạ Thầm thật sâu một cái.
Toàn bộ số m.á.u chó đen tay tôi đều hất lên bậc cửa.
“Không!!!!!!!!!”
Tôi thấy Tạ Thầm tuyệt vọng gào thét.
Tôi thấy cơ hắn vặn vẹo, tuyệt vọng.
Cuối cùng biến thành một làn khói xanh chui vào thân con bò nhà tôi đang buộc sân..
“Ó ò~~~~~~”
Tôi thấy con bò vàng lớn hình đột bồn chồn, dùng đầu húc vào hàng rào gỗ của chuồng bò.
Tôi coi không thấy , phòng ngủ một giấc ngon lành.
— Chương 18 —
hôm sau, có người nói tôi:
Con bò nhà tôi chạy mất rồi.
May người thôn nhìn thấy, dắt rồi.
Khi cổng, thấy con bò kêu lên bồn chồn không yên, hình dùng sừng húc người ta.
Nó nhìn thấy tôi, kích động hất người bên cạnh ra định lao phía tôi.
Người bên cạnh tưởng nó phát điên, liền giật mạnh dây xỏ mũi bò, buộc nó vào gốc cây lớn ở cổng.
Tôi cảm ơn những người giúp đỡ, lại hỏi con bò đột thế này thì phải sao mới tốt.
Có người nói tôi, bò nhà không ngoan, thì phải đưa chỗ người huấn luyện bò có kinh nghiệm, bị nhốt vài là sẽ ngoan .
Ở đây, ai cũng biết, chữ “nhốt” này, không phải là nghĩa đen.
là phải bị dạy dỗ cho nên thân.
Nếu tiếp tục phát điên, thì có lại bị người huấn luyện bò dùng roi đánh đòn.
Tôi nghe vậy, mắt sáng rỡ lên.
Tôi đương đồng ý .
Con bò bị dắt đi.
1. tôi mấy này, nhanh chóng bán nhà đi, chuyển căn nhà mới thuê.
Để đón con bò sắp được đưa , tôi và người thôn lại thuê thêm mấy chục mẫu ruộng.
Lúc sang xuân, tôi thuê người cày xới đất, lại cày bừa thêm lần .
Có người thấy tôi đồng rất giỏi, đều nói phụ nữ thật khác biệt, khi trồng trọt, việc tỉ mỉ hơn đàn ông một chút.
là đáng thương cho con bò nhà tôi.
Ăn thì ít, thì nhiều.
Mỗi trời chưa sáng phải dậy, ban đêm bị cho mượn đi kéo than, nửa đêm mới được nghỉ ngơi.
Cứ vậy hơn một năm, con bò nhà tôi gầy trơ xương.
Có người nói tôi, cũng nên để con bò nghỉ ngơi.
Tôi cười khổ lắc đầu.
“Không được đâu.”
“Năm đó cái tên c.h.ế.t bằm nhà tôi vì Thẩm Niệm, đi vay không ít nợ bên ngoài, vẫn chưa trả hết đâu.”
“Nó không , khoản nợ này sao trả hết đây!”
Lại có người thấy tôi đáng thương.
Không ai khuyên tôi .
Hãy để con bò nghỉ ngơi đi.