Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

“Còn 327 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.”

Nhìn dòng chữ đếm ngược thi đại học trên bảng đen, tôi bàng hoàng nhận ra mình đã trọng sinh!

Một lần nữa ngồi trong căn phòng học lớp 12 quen thuộc, thân thể tôi không kiềm được mà run rẩy.

” Thanh Thanh, cậu sao thế?”

Bạn cùng bàn, Thẩm Du, khẽ vỗ lên đùi tôi, thấp giọng hỏi han.

Thẩm Du xinh đẹp nổi tiếng, là hoa khôi của trường.

Mái tóc đen bóng dài quá eo, không biết đã làm rung động trái tim bao nam sinh.

Giờ phút này, cô ấy khẽ nhíu mày, ngón tay thon trắng đặt lên đùi tôi, dáng vẻ vô cùng quan tâm.

Nhưng tôi chỉ thấy như bị rong biển lạnh lẽo, ẩm ướt, tối tăm quấn lấy, ngột ngạt đến nghẹt thở.

“Không sao.”

Tôi nghiêng người tránh khỏi cái chạm của cô ấy, sắc mặt không đổi.

Qua lớp kính cửa sổ phản chiếu, trong đáy mắt Thẩm Du thoáng qua một tia tính toán khó nhận ra.

Kiếp trước, tôi từng coi Thẩm Du là người bạn thân nhất.

Nhưng cô ta lại bỏ thuốc vào nước của tôi, để mặc Trình Dã kéo tôi vào nhà nghỉ.

Nếu nói Trình Dã là tên chó săn hại chết tôi, thì Thẩm Du và cha cô ta, Thẩm Thừa Vận, mới là kẻ đứng sau giật dây tất cả.

Chỉ vì một suất tuyển thẳng vào Thanh Bắc, bọn họ đã bắt tay với Trình Dã để hủy hoại tôi!

Trên bục giảng, Thẩm Thừa Vận đang thao thao bất tuyệt.

Tôi chẳng buồn nghe xem ông ta đang nói nhăng cuội những gì.

Bởi vì, ngay sau tiết học này, ông ta sẽ tuyên bố về chương trình “một kèm một” giúp đỡ học sinh.

“Reng ——”

Chuông tan học vang lên đúng giờ, cả lớp bắt đầu ồn ào náo động.

Thẩm Thừa Vận ôm cái bụng phệ bóng nhẫy, sắc mặt nghiêm túc quét mắt một vòng khắp lớp.

Ông ta cầm tập tài liệu bằng nhựa đập mạnh lên bục giảng.

“Tôi có chuyện cần thông báo. Để nâng cao thành tích của lớp ta, tôi quyết định thành lập tổ nhóm ‘một kèm một’. Danh sách đã để trên đây, các em tự động đổi chỗ theo nhóm.”

Nói xong, ông ta chẳng thèm ngoảnh lại mà bỏ đi luôn, để lại một phòng học nổ tung.

Cả đám học sinh ùa lên bục giảng tranh nhau xem danh sách.

Còn tôi, thản nhiên lấy sách luyện đề thi đại học ra, cúi đầu ôn bài.

Thẩm Du nén không nổi sự háo hức, quay sang hỏi tôi:

“Thanh Thanh, cậu không ra xem cậu ghép nhóm với ai à?”

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu:

“Ai cũng như nhau thôi.”

Biết rõ tôi bị xếp cặp với Trình Dã, cô ta vẫn chen vào đám đông, sau đó giả bộ kinh ngạc kêu lên:

“Trời ơi, Thanh Thanh, cậu lại ghép nhóm với Trình Dã đấy!”

2.

Trình Dã là ai? Học sinh xếp bét lớp, không ai không biết.

Trốn học, hút thuốc, đánh nhau…

Chỉ cần dính dáng đến mấy trò xấu xa, chắc chắn có mặt hắn.

Ấy vậy mà trời sinh lại cho hắn một gương mặt coi cũng tạm được,

dáng người cao cao, hơi gầy gò.

Thêm cái kiểu chịu chi hơn đám bạn đồng trang lứa, cắt tóc kiểu đầu nấm lệch thời thượng, khiến hắn rất được hâm mộ trong trường.

Giữa cái thời mà ai ai cũng phải nghe lời cha mẹ, nghe lời thầy cô, răm rắp làm một học sinh ngoan, thì Trình Dã như một ngôi sao băng ngược chiều.

Chói mắt, mê hoặc, và dễ dàng kéo người ta trượt dốc.

Đến lớp 12 rồi, còn bày trò để thủ khoa với đội sổ bắt tay giúp đỡ nhau,

chuyện này đến đứa ngốc cũng nhận ra có vấn đề.

Chỉ là, vì Thẩm Thừa Vận là giáo viên chủ nhiệm, nên mọi người chỉ dám tức trong lòng chứ không dám nói ra.

Trong lúc này, Thẩm Du lại đứng ra “bênh vực” tôi, trông càng thêm vi diệu.

Cô ta vốn quen dùng kiểu chiêu trò này để duy trì hình tượng hoàn mỹ trong mắt bạn học.

Năm ngoái, suất được đề cử “học sinh ba tốt” cấp thành phố,

đáng ra phải là của tôi.

Nhưng Thẩm Thừa Vận lại báo tên cô ta.

Ngay khi có kết quả, Thẩm Du cũng là người đầu tiên lao vào đòi công bằng cho tôi,

chạy thẳng đến văn phòng ầm ĩ một trận, khóc lóc trở về,

còn làm tôi phải dỗ cô ta cả một buổi chiều.

Chắc lúc ấy trong lòng cô ta đang thầm chửi tôi là con ngốc rồi.

Trong mắt bạn học, quan hệ giữa cô ta và bố mình luôn rất tệ.

Bố cô ta ham danh ham lợi,

còn cô ta thì như đóa sen trắng ngọc ngà mọc từ bùn mà không nhiễm bẩn.

Chỉ tiếc, tay cô ta nhỏ quá, khó mà bẻ gãy được cái thế lực của cha mình.

Nhưng muốn hiểu rõ một người, đừng nghe họ nói gì,

mà phải nhìn xem, cuối cùng họ nắm được thứ gì trong tay.

Nhà họ Thẩm, cha con hợp sức: một người đóng vai mặt đỏ, một người diễn mặt trắng.

Cuối cùng, Thẩm Du vẫn là người vừa được tiếng vừa được lợi.

“Đang sắp thi đại học rồi, sao có thể thế được chứ?”

Thẩm Du từ bục giảng lao xuống, kéo tay tôi:

“Đi, chúng ta lên tìm thầy chủ nhiệm!”

Tôi thong thả làm xong bài toán cuối cùng trên giấy nháp, mở sách tham khảo ra đối chiếu.

Kết quả giống y hệt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống.

Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Du:

“Bạn Thẩm Du, cậu đang kỳ thị bạn Trình Dã, hay là khinh thường tất cả những học sinh học kém vậy?”

3.

Thành tích của Thẩm Du luôn rất ổn định, lúc nào cũng đứng thứ ba,

cả lớp gần như ai cũng học kém hơn cô ta.

Vừa dứt lời, tôi đã khiến ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đổ dồn về phía Thẩm Du, ánh nhìn không hề thân thiện.

Ngay cả Trình Dã đang nằm gục ngủ cũng động đậy tai, khẽ nhúc nhích.

Đồng tử Thẩm Du co rút lại, bàn tay đang kéo tay tôi cũng lỏng dần, rồi trượt xuống.

“Tôi… tôi không có ý đó.”

Tôi bật cười.

Kiếp trước, tôi tin lời Thẩm Du, nghe theo cô ta đi tìm thầy chủ nhiệm.

Kết quả, thầy chủ nhiệm đã đứng ngay trước mặt cả lớp mà nói y hệt những lời này với tôi.

Từ đó về sau, tôi bị cô lập hoàn toàn trong lớp,

những nữ sinh thích Trình Dã còn chặn tôi trong nhà vệ sinh đánh một trận.

Mà giờ đây, tôi chỉ đơn giản là trả lại toàn bộ những gì họ đã từng làm với tôi, lên chính đầu con gái họ.

“Tránh ra nào, học sinh ngoan.”

Lúc học ủy viên đi phát đề thi ngang qua, cố tình húc mạnh vào vai Thẩm Du.

Thẩm Du bị đụng loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, luống cuống không biết làm gì.

“Ồ? Nếu cậu không có ý khinh thường học sinh yếu, vậy cậu đi kèm cặp Trình Dã đi!”

“Sao có thể được chứ!”

Giọng Thẩm Du đột ngột cao vút, the thé đến mức chói tai.

Nói xong mới nhận ra lời mình không ổn, cô ta mấp máy môi mấy lần, nhưng không thốt ra được câu nào nữa.

Tôi đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai cô ta.

“Tôi biết cậu là người tốt bụng nhất mà, chắc chắn vừa rồi chỉ là lỡ lời thôi.”

Ánh mắt Thẩm Du ánh lên vẻ cảm kích, nhìn tôi như thể tìm được đồng minh.

Tôi thì đã nhanh nhẹn dọn hết sách vở trên bàn cô ta, nhét cả vào cặp, rồi đưa cho cô ta.

“Đã vậy thì, nếu cậu không muốn kèm Trình Dã, vậy nhường chỗ cho cậu ấy ngồi đi nhé.”

Không ngờ tôi lại nói vậy, Thẩm Du trợn tròn mắt, chết đứng tại chỗ.

Trong tay Thẩm Du vẫn còn cầm chiếc cặp tôi vừa đưa cho cô ta.

Vị trí hiện tại của chúng tôi là hàng ba, chính giữa lớp — vị trí tốt nhất trong cả phòng học.

Còn để thể hiện phong cách “vương giả sinh ra ở xó xỉnh”,

Trình Dã luôn chọn ngồi ở hàng gần cuối, sát cửa sổ.

Thẩm Du siết chặt tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay, vành mắt dần đỏ lên.

Sắp khóc đến nơi rồi.

Tôi cắt ngang màn diễn nước mắt đó:

“Ơ kìa, Thẩm Du, cậu khóc gì vậy?

Chẳng qua chỉ là nhường chỗ ngồi cho một bạn học kém như Trình Dã thôi mà, sao cậu lại tủi thân đến mức này?”

4.

Nghe vậy, ánh mắt của các bạn học trong lớp lần nữa đâm thẳng về phía Thẩm Du.

Liên tiếp thất thố, Thẩm Du biết mình lý lẽ yếu, đành cúi đầu, vội lau nước mắt.

“Sao có thể chứ? Không có chuyện đó đâu.”

Thẩm Du chủ động đề nghị đổi chỗ với Trình Dã, Trình Dã cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Kiếp trước, Trình Dã từng cứng đầu không chịu chuyển đi.

Cuối cùng chỉ còn cách để tôi tự dọn qua ngồi bên cạnh hắn.

Vị trí của hắn vốn đã lệch, lại còn đúng ngay góc chết của camera.

Giờ tự học trên lớp, hắn thường xuyên giở trò quậy phá, khiến tôi không tài nào tập trung học được.

Dù tôi có phản ánh với thầy cô, cũng không có bằng chứng gì.

Nhưng kiếp này, chỉ cần Trình Dã ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy camera lù lù trước mặt.

Giờ hắn chỉ dám ngoan ngoãn gục bàn ngủ, không dám bày trò nữa.

Mãi đến ngày hôm sau, Thẩm Thừa Vận mới phát hiện ra con gái mình đã bị đẩy ra mép lớp.

Nhưng chính ông ta tự mình chuốc lấy, cũng chẳng tiện mở miệng than vãn.

Còn tôi, lần này tuyệt đối không ngu ngốc như kiếp trước, ra sức kèm cặp Trình Dã học hành nữa.

Tôi vẫn nhớ rõ cái bộ mặt đáng ghét của hắn, khi cầm tập ghi chú và đề cương ôn tập tôi cặm cụi soạn cho hắn,

vừa rêu rao khắp nơi rằng tôi thầm yêu hắn, vừa cười nhạo một cách đê tiện và nhẫn tâm.

Chính miệng hắn, đã khiến tôi trở thành trò cười cho cả lớp, thành đề tài bàn tán sau giờ học của mọi người.

Lần này, tôi và Trình Dã chỉ như hai người xa lạ ngồi cạnh nhau.

Hắn ngủ của hắn, tôi học của tôi.

Kết quả thi tháng vừa ra,

hai chữ “Giang Thanh Thanh” vẫn vững vàng đứng đầu bảng.

“Thanh Thanh, cậu giỏi thật đấy, từ khi vào cấp ba đến giờ lúc nào cũng đứng nhất!”

“Đúng thế, cứ đà này thì chắc chắn sẽ thành thủ khoa kỳ thi đại học rồi.”

Tôi mỉm cười, vui vẻ đón nhận lời khen của các bạn học.

Nhưng thực ra đâu phải vậy.

Kiếp trước, chỉ sau một tháng ngồi cùng bàn với Trình Dã, thành tích của tôi đã tụt xuống hạng sáu.

Vì trong kỳ thi nghe tiếng Anh, hắn cứ bật nhạc bên tai tôi, khiến tôi không tài nào nghe rõ được nội dung phát trên loa.

Thành tích thi tháng lần này tôi đứng đầu, người không ngồi yên nhất lại chính là Thẩm Du.

Tan học, tôi len lén theo dõi cô ta đi ra sau khu nhà dạy học.

“Trình Dã, nghĩ cách đi. Cứ thế này thì mình chắc chắn không lấy được suất tuyển thẳng đâu…”

Vừa nói, cô ta vừa kiễng chân, hôn nhẹ lên trán Trình Dã.

Mà tôi — đã kịp bấm máy, ghi lại cảnh đó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương