Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi quay người lại, dứt khoát trả lời:
“Được.”
Người đàn ông đang rơi nước mắt ngẩn người, sững sờ nhìn tôi, nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Tôi chủ động nắm chặt lấy tay anh, kéo anh quay người rời khỏi cục dân chính.
Tề Hứa Thần giống như đang mộng du, mặc cho tôi dắt đi đến bên xe, gương mặt vẫn ngơ ngác như chưa kịp hiểu chuyện.
Khi đã ngồi lại trong xe, anh mới từ từ hoàn hồn, quay sang nhìn tôi dò hỏi, ánh mắt đầy cẩn trọng:
“Thật sự… không ly hôn?”
Tôi lắc đầu, dứt khoát:
“Không ly.”
Khóe môi Tề Hứa Thần khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười.
Tôi đưa tay ra véo má anh, vừa làm vừa dạy dỗ:
“Lần sau có chuyện gì thì phải học cách nói ra. Anh không nói thì em sao đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.”
Tề Hứa Thần ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừ ừ, nghe vợ hết.”
Tôi buông tay ra, cài dây an toàn. Ngẩng đầu lên thì thấy Tề Hứa Thần vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
“Tại sao nhìn em kiểu đó?” – Tôi hỏi.
“Vợ ơi…” – Ánh mắt Tề Hứa Thần rơi vào quyển sổ đỏ trong tay tôi, “Giấy kết hôn… đưa anh giữ được không?”
Tôi bật cười, đưa quyển sổ cho anh.
Anh hai tay nâng lấy, cẩn thận cất cả hai quyển giấy đăng ký kết hôn vào túi trong áo khoác – ngay vị trí gần tim nhất.
Trên đường về nhà, Tề Hứa Thần bỗng phanh gấp rồi dừng xe bên lề đường.
Biến cố bất ngờ khiến tôi giật mình:
“Sao vậy?”
“Vợ à… chuyện lần trước em nói thích anh… có phải thật không?”
Nhắc đến chuyện đó là tôi chỉ muốn trợn trắng mắt với anh.
Vì mỗi lần tôi nhắc đến “thỏa thuận kết hôn” là anh lại tìm cách đánh trống lảng, hoặc trực tiếp lảng sang chuyện khác. Không nhịn được nữa, một hôm trong lúc ăn tối tôi đã nói thẳng lòng mình.
Kết quả? Anh không có phản ứng gì đặc biệt. Hôm sau chuyển khoản cho tôi hẳn một trăm triệu, bảo rằng nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải nói mấy lời như vậy.
Tôi giải thích thế nào anh cũng không nghe.
Trời đất chứng giám, đúng là lúc đó công ty có một chút vấn đề thật, nhưng tôi gần như đã giải quyết xong rồi. Tôi nói mấy lời đó thật lòng, tuyệt đối không phải vì áp lực công việc!
“Không phải thật.” – Tôi cố tình đáp.
“Vợ à…”
“Là thật, còn thật hơn vàng thật ấy. Mau lái xe về nhà đi.”
Tôi thật sự không chịu nổi ánh mắt cún con của anh nữa, liền đưa tay đẩy anh quay lại lái xe.
Về đến nhà, Tề Hứa Thần mở két sắt, khóa giấy đăng ký kết hôn trước mặt tôi, sau đó cười tươi rói đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
14.
Lúc ăn trưa, tôi hỏi anh một câu mà từ lâu tôi đã thắc mắc:
“Tại sao ngày đó lại chọn em làm người kết hôn?”
Giờ tôi không còn tin lời giải thích “không quen thân ai khác” mà anh từng nói trước kia nữa rồi.
Tề Hứa Thần hiếm khi để lộ vẻ ngại ngùng. Anh nhìn tôi, rồi nói ra một sự thật khiến tôi suýt rơi hàm:
“Em chính là Bạch Cầu Cầu.”
Tề Hứa Thần gật đầu, khuôn mặt đẹp trai hiện rõ sự xấu hổ như thể bị vợ phát hiện ra quá khứ đen tối.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt – gương mặt tuấn tú không góc chết, thần thái đĩnh đạc, vậy mà lại là cái cậu nhóc tròn vo năm xưa ư? Tôi thực sự không thể liên hệ hai hình ảnh đó lại với nhau.
Tôi quen “cục bông trắng” từ hồi cấp hai.
Lúc vừa vào lớp bảy, tôi đã để ý đến cậu ấy – một cậu nhóc tròn tròn trắng trắng, đáng yêu như chuột hamster nhà tôi.
Đó cũng là lần đầu tôi sống nội trú. Tuy không đến mức khóc lóc nhớ nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy chạnh lòng. Vừa nhìn thấy một người đáng yêu như thú cưng ở nhà là tôi đã không kìm được mà muốn lại gần.
Cậu ấy tên là Bạch Tiểu Cầu, tôi thì gọi cậu ấy là Bạch Cầu Cầu.
Cậu ấy không chỉ dễ thương mà còn rất tốt bụng. Sau vài ngày lẽo đẽo quanh cậu ấy, tôi nhanh chóng thân thiết.
Càng tiếp xúc, tôi càng phát hiện Bạch Cầu Cầu đúng là một “kho báu”:
– Học giỏi, thường kèm tôi học bài.
– Tốt bụng, hay đem đồ ăn cho mấy con mèo hoang trong trường.
– Hay giúp đỡ người khác, thường phụ tôi trực nhật lớp…
Nhưng một người tốt như thế lại thường bị bắt nạt.
Có một lần, tôi được giáo viên nhờ ở lại chấm bài giúp nên xuống lớp trễ.
Vừa xuống cầu thang, tôi bắt gặp cảnh Bạch Cầu Cầu đang bị mấy bạn nam nữ vây quanh, bắt nạt.
Họ vừa đẩy vừa xô cậu ấy, vừa châm chọc vì thân hình mũm mĩm, lại còn chạm vào người cậu ấy rồi la lên như vừa dính bệnh, miệng hô to:
“Trăm năm cũng không lây!”
Tức quá, tôi lập tức chạy từ trên cầu thang xuống, kéo Bạch Cầu Cầu ra sau lưng, mắng lớn:
“Chính tụi bây mới bị bệnh, bệnh thần kinh!”
Tôi kéo cậu ấy đi, vừa đi vừa lầm bầm:
“Đừng nghe mấy đứa đó nói bậy, đầu óc tụi nó có vấn đề.”
Từ hôm đó, Bạch Cầu Cầu đối xử với tôi còn tốt hơn trước — tốt đến mức khiến tôi thấy áy náy vì không biết phải đáp lại thế nào.
Sau khi phát hiện tôi có chút áy náy, Bạch Cầu Cầu chủ động nói với tôi:
“Cậu đừng cảm thấy áp lực, là tớ muốn đối xử tốt với cậu, không liên quan gì đến cậu cả. Cậu là một người rất tốt, xứng đáng nhận được tất cả những điều tốt đẹp.”
Nhưng Bạch Cầu Cầu lớn hơn tôi một lớp, gặp gỡ rồi cũng phải chia tay.
Tôi vẫn còn nhớ hôm trước kỳ thi vào cấp ba, cậu ấy vừa khóc vừa dặn tôi nhất định không được quên cậu, cậu sẽ quay lại tìm tôi.
Thế nhưng… sau đó tôi không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.
15.
“Tớ cứ nghĩ khi gặp lại ở đại học, cậu sẽ nhận ra tớ. Kết quả là cậu chẳng nhớ gì về tớ cả.” – Tề Hứa Thần nói, giọng hơi tủi thân.
Tôi ho khan hai tiếng, cố gắng biện minh:
“Thì… anh cũng biết đó, hai phiên bản anh và Cầu Cầu năm xưa nhìn khác nhau quá trời quá đất. Bình thường ai mà liên tưởng nổi. Hồi ấy anh lớn hơn em một lớp, bây giờ lại hơn tới ba khóa, làm sao em tưởng tượng nổi.”
Tề Hứa Thần u oán nhìn tôi, lại tiếp tục công kích:
“Ngay cả tên thật của anh em cũng chẳng nhớ.”
Tôi xấu hổ gãi đầu:
“Hồi đó toàn gọi anh là ‘Bạch Cầu Cầu’, ai mà nhớ được tên thật…”
Tề Hứa Thần vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Không chịu nổi ánh nhìn ấy nữa, tôi đứng dậy, bước tới ngồi phịch lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, dỗ dành:
“Thôi nào, giờ anh nói ra là em nhớ liền mà. Em không quên, chỉ là không ngờ anh lại chính là Bạch Cầu Cầu thôi.”
“Phải rồi…” – Đến đây tôi mới chợt nghĩ ra – “Nhưng sao lúc đầu anh không nói rõ luôn là anh là ai? Như vậy em nhận ra liền còn gì!”
“Anh tưởng em biết là anh rồi, chỉ là không muốn thừa nhận thôi…”
Dù sao thì… ai mà nghĩ một người từng ở cạnh nhau suốt một năm lại quên mất tên mình?
Tôi ôm cổ anh, nhẹ nhàng lắc lắc:
“Xin lỗi xin lỗi, lỗi lớn nhất là do em! Vậy ‘bé Cầu Cầu’ muốn được đền bù kiểu gì đây?”
Tề Hứa Thần ôm lấy eo tôi, rồi gắp một miếng sườn xào dứa bỏ vào miệng tôi:
“Anh muốn đưa đón em đi làm.”
Cái gì mà yêu cầu ngộ ghê?
“Anh đang đưa đón em đi làm mà?”
“Nhưng em không cho anh lên lầu,” – ‘bé Cầu Cầu’ lại tủi thân – “em chỉ cho anh đợi dưới hầm xe.”
“Được được được, lần sau muốn lên thì lên, muốn đứng trước cửa văn phòng đợi em cũng được!”
“Thế… em rảnh thì cũng đến đón anh tan làm được không? Anh dặn lễ tân rồi, em tới là họ cho lên luôn. Nhưng em chưa đến lần nào hết.”
“Rồi rồi rồi, em mà có thời gian sẽ đến đón ‘bé Cầu Cầu’ tan làm.”
Không nói thì thôi, mở miệng ra là nói liên tục, mà nói toàn những chuyện khiến người ta không đỡ nổi.
Nhưng tôi lại thấy… đáng yêu.
Làm người thì phải biết mở miệng chứ.