Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fGgsTfAdi

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Gào …”

Ta nhìn những đốm máu đen văng lên váy, bỗng cảm thấy xót xa.

Tiếc thật, ta chỉ có duy nhất một chiếc váy xinh đẹp này.

Nhưng không sao, ta ngoái đầu lại, đôi mắt đẫm lệ hoảng loạn nhìn đại tỷ Liễu Huệ vừa chạy tới.

“A Nhung, A Nhung sao lại thế này!”

“Chẳng phải đó là bánh ngọt mà ta bỏ đi sao?”

“Sao lại… sao lại…”

“Nhất định là ngươi, là ngươi hạ độc giết A Nhung!”

Tỷ ấy xông tới đẩy vai ta lia lịa.

“Ngươi với mẫu thân ngươi đều là hạng tiện tỳ như nhau!”

Dù bị xô đẩy mạnh nhưng ta vẫn im lặng nhìn chăm chăm vào đại tỷ.

Thấy ta không nói gì thì đại tỷ càng thêm giận dữ, nàng ta níu lấy phụ thân đang chạy đến mà khóc như lê hoa đái vũ.

“Phụ thân ơi, Huệ nhi sợ lắm.”

“Nó dám bỏ độc giết A Nhung của con, lần sau nó có dám hại cả con, hại cả mẫu thân không?”

Nghe thế, gương mặt vốn nghiêm nghị của phụ thân lập tức thoáng vẻ âm trầm.

“Vân nhi!”

Ông cất tiếng với giọng dứt khoát, chẳng nghe ra chút tình cảm nào, giống hệt như năm xưa, lúc ông đứng ở phòng chứa củi lạnh lùng lau máu trên tay vậy.

Sau khi bị đẩy ngã thì cổ họng bỗng chực trào, ta hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn ông.

Giây tiếp theo, một mùi tanh ngọt trào dâng.

Trước lúc ngất đi, ta thấy rõ sắc mặt trắng bệch của phụ thân và đại tỷ, trong lòng cười mãn nguyện…

3

Chẳng mấy chốc, ta sẽ có nhiều váy áo đẹp.

Khi mở mắt lần nữa, dưới thân là chăn đệm êm ái.

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh…”

Trước mặt ta là Tiểu Điệp với hai mắt đỏ hoe như trái đào, nàng rụt rè đỡ ta dậy.

Qua lời kể của Tiểu Điệp, ta biết được mọi việc xảy ra lúc ta ngất.

“Đại phu tìm được độc trong phần bánh còn thừa của A Nhung, phu nhân giận đến phát điên.”

“Sau đó cả phủ đóng cửa tra xét suốt một buổi, cuối cùng lại tìm thấy nửa gói độc dở trong hòm đồ của Đậu Miêu.”

Tiểu Điệp ôm ngực, vẻ mặt còn sợ hãi.

“Đúng là biết mặt chẳng biết lòng.”

“Ai nấy đều bảo Đậu Miêu là tâm phúc của phu nhân, thật không ngờ ả lại dám làm chuyện tày trời như vậy.”

“Đại phu cũng nói loại độc này vô cùng lợi hại.”

“May mà tiểu thư chỉ ăn một chút bánh ngọt, nếu không…”

Khi đang nghe nàng kể thì ta sực nhớ ra điều gì, nét cười yếu ớt vụt tắt, hàng mày cau chặt.

Thấy thần sắc ta khác thường, Tiểu Điệp vội nín bặt, siết lấy tay ta an ủi.

“Tiểu thư đừng sợ, người mệnh lớn phúc dày.”

“Người nhìn đi, tất cả đồ đạc trong phòng này đều do lão gia và đại tiểu thư đưa đến đó.”

“Họ bảo tiểu thư đúng là phúc tinh, nếu tiểu thư không trộm bánh cho A Nhung thì có khi người chết bây giờ đã là đại tiểu thư mất rồi.”

Ta lẳng lặng nhìn mấy bộ váy áo mới trong tủ.

Màu đỏ là đẹp nhất.

Ta muốn mặc bộ váy này để tiễn Đậu Miêu đoạn đường cuối cùng.

Trong những cơn gió xuân ấm áp, ta vịn tay Tiểu Điệp, chầm chậm tiến về phòng chứa củi.

Lần này ta không cần khom lưng nhìn qua khe hở nữa.

Thấy người đến là ta, Đậu Miêu ngã khuỵu trên nền đất chợt run lên, dốc hết sức lao đến bám váy.

“Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư!”

“Cầu xin người hãy nói giúp với đại tiểu thư, nói giúp với đại tiểu thư…”

“Nô tỳ nào có ý hại nhị tiểu thư đâu!”

Đậu Miêu tóc tai bù xù trông như điên dại, ả túm chặt vạt áo ta.

Ta ngồi xuống ân cần nắm lấy tay ả, ghé sát tai và nói nhỏ nhẹ:

“Nhưng, ta lại muốn hại ngươi.”

Ta siết chặt tay Đậu Miêu.

Đôi tay không mấy tinh tế ấy vốn được chăm chút rất kỹ, vì ả là kẻ hầu thân cận bên đại phu nhân nên chỉ cần làm vài việc nhẹ nhàng.

Chẳng hạn như mua chuộc ma ma cạnh ta để bà hạ dần dần thứ thuốc bào mòn cơ thể.

“Dù gì cũng chỉ là thứ xuất mệnh mỏng, nó sống không qua nổi lễ cập kê thì có làm sao.”

“Con nhà buôn, sao bì được Huệ tiểu thư.”

“Mèo cưng mà có cào bị thương nó thì thôi, cần gì phải bôi thuốc.”

“A Nhung là tâm can bảo bối của đại tiểu thư, cứ để nó cào nát cũng được.”

“Nếu để lại sẹo thì càng hay, tránh sau này lại giống mẫu thân nó, dùng mặt mày xinh đẹp quyến rũ mấy gã sai vặt thì phiền to.”

Ta khẽ cười nhìn vẻ bừng hiểu trên mặt Đậu Miêu.

“Là ngươi…”

“Là ngươi ra tay bỏ độc vào bánh ngọt!”

“Ngươi còn làm đến mức tự hại chính mình…”

“Tâm địa ngươi độc ác quá!”

Ả hãi hùng hất tay ta và rút mình vào góc tường.

Chậc, mới thế đã sợ.

Ta cười nhạt rồi xòe ống tay áo.

“Đậu Miêu, có cái còn tàn nhẫn hơn mà ngươi chưa được thấy đâu.”

4

Xác Đậu Miêu được phát hiện vào ngày hôm sau.

Chính xác là giữa đêm đó, có tên gia đinh nổi sắc tâm lẻn vào phòng chứa củi.

Gã vừa đẩy cửa liền sợ đến mức ngã bệt dưới đất vì cảnh tượng thê thảm trước mắt.

Gương mặt xinh đẹp của Đậu Miêu thất khiếu đổ máu, hai tay bóp chặt cổ họng, móng tay bật cả ra.

Khi xác ả được bó chiếu mang ra cửa sau, ta cùng Tiểu Điệp đang ngồi phơi nắng ở hoa viên phía sau.

Cháo gạo nếp còn ấm nóng cho bữa sáng vẫn chưa kịp tiêu thì mặt Tiểu Điệp đã tái như tờ giấy.

 “Tiểu thư… từ nay chúng ta đừng làm thế nữa, được không?”

“Hiện giờ lão gia phu nhân với đại tiểu thư đều đối xử tốt với người, chúng ta đâu cần quay lại những ngày tháng khổ sở như xưa.”

“Tiểu thư… tiểu thư?”

Giữa tiếng gọi khẩn khoản, ta lười biếng vươn vai.

“Được, không làm nữa.”

Tất nhiên là không rồi.

Những kẻ còn lại, ta đâu muốn chúng ra đi nhanh thế.

Ngày tháng trôi qua đều đặn.

Quả đúng như lời Tiểu Điệp nói.

Từ sau chuyện ta vô tình cứu đại tỷ, phụ thân và đại phu nhân dốc lòng tốt với ta.

“Vân nhi tuổi còn nhỏ dại, sau này phu nhân hãy bận tâm thêm.”

Trong phòng của đại phu nhân, phụ thân trịnh trọng dặn dò.

Đại phu nhân vuốt mái tóc ta, cười đầy hiền từ.

“Tướng công yên tâm, Vân nhi chỉ nhìn qua đã khiến người ta thương xót.”

Ta nghe được ẩn ý đằng sau.

“Nhỏ dại không hiểu chuyện” nên chưa chắc nhớ chuyện của thân nương.

“Nhìn qua đã khiến người ta thương xót” nên mai này gả đi cũng có lợi.

Việc ta trộm bánh ngọt chỉ biến ta từ đứa con bị bỏ rơi thành con cờ mà họ có thể lợi dụng.

Chỉ vậy thôi.

Ta cầm kim chỉ chậm rãi thêu bức họa non nước.

Muốn lấy được thứ cần trộm thì trước hết phải đủ kiên nhẫn và cẩn trọng.

Ta có thể chờ.

Ngày tháng trôi qua, thoắt cái, đại tỷ Liễu Huệ đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân.

Bấy lâu nay, ta mượn cớ làm thêu thùa cho đại phu nhân để chăm sóc thật tốt đôi tay này.

Mềm mại, mượt mà, khéo léo.

Đại tỷ nhiều phen nhìn thấy, lần nào cũng hết lời khen ngợi.

“Độ khéo tay của Vân nhi so với thợ thêu Giang Nam cũng chẳng kém cạnh đâu.”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương