Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Chương 7

tay Trần Gia Lễ khẽ dùng sức, hơi thấm da.

Tôi cúi mắt, cố nặn ra nước mắt, vai khẽ .

Cậu ta tiến lên một , đặt tay lên lưng tôi, vỗ vỗ có chừng mực.

Cậu khẽ dài.

“Vì một người như vậy mà khóc, có đáng không?”

“Dù không có cậu ta, vẫn có rất nhiều người thích chị, cậu ta có là đâu.”

Tôi bất ngờ ngẩng lên, nước mắt lấp lánh nơi hàng mi.

Ngước nhìn cậu ta.

tay khẽ lướt mu tay cậu đang đặt trên , mắt mang theo men say dò xét.

“Thế còn em?”

“Em có thích chị không?”

Hơi của Trần Gia Lễ khựng lại, ngay sau đó mắt cậu ta rực nhìn thẳng tôi.

trầm thấp, chân thành kiên định:

“Thích.”

Tiếng nhạc blue thấp trầm chậm rãi ngân nga quán bar, mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa không khí.

đèn vàng ấm áp rơi xuống đôi mắt sâu thẳm của cậu ta, nơi chứa đựng sự nghiêm túc bỏng, khiến tim tôi lên từng nhịp.

Tiếng ồn xung quanh khoảnh khắc như chặn lại.

Không gian trở nên lắng đọng, dường như đặc quánh lại.

Như ma xui quỷ khiến, tôi khẽ nghiêng người, ngẩng , đặt lên đang khựng lại của cậu.

Cảm giác mềm mại, hơi lạnh.

Toàn thân cậu ta khẽ căng cứng.

Tôi vừa định rời đi một tay đã chuẩn xác giữ lấy sau gáy tôi, dùng sức không cho phép từ chối.

tay còn lại vẫn chống trên , kéo cả nửa thân trên của cậu ta nghiêng xuống phía tôi.

Hơi ấm bao trùm lấy tôi.

Thời gian như kéo dài, lại nén chặt góc nhỏ tràn ngập sáng dịu dàng .

Sáng hôm sau, tôi đè ép mà tỉnh dậy.

Mắt còn ngái ngủ, dụi vài cái, mới thấy thủ phạm.

Nguyên cả cánh tay Trần Gia Lễ đang vắt ngang người tôi.

Chả trách nặng đến thế.

Tôi đẩy cậu ta ra một chút.

Cậu khẽ nhíu mày, còn tỏ vẻ không cam lòng.

Tôi đi vệ sinh chỉnh lại quần áo.

Thực ra tối cũng chẳng có quá mức, chỉ là hôn thôi.

… Hôn có hơi lâu một chút.

Trần Gia Lễ giống hệt một chú cún nhỏ, cứ quấn riết lấy.

Soi gương kỹ mới thấy tôi còn xước nhẹ.

Sau khi rửa đơn giản, ra Trần Gia Lễ cũng đã tỉnh.

“Chị…”

cậu ta mang chút khàn khàn của buổi sáng, đuôi âm kéo dài, quyến rũ lạ thường.

“Chị định đi đâu?”

chứ đâu.”

Cậu phản ứng một chút hỏi:

“Vậy bây chúng ta coi như là…”

Tôi ngắt lời:

“Bạn bè bình thường, chỉ là lỡ vượt rào một chút, chuyện này cũng bình thường thôi, đúng không?”

Trần Gia Lễ ngẩn người, mấp máy mà chẳng thốt ra được lời nào.

Tôi vẫy tay, thẳng ra ngoài trước.

đến , tôi thấy điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc.

Có của Trần Gia Lễ, cũng có của Tần Xán.

Trần Gia Lễ gửi liền mấy tin:

【Chị, chị không định chịu trách nhiệm ?】

【Chị, hôm là nụ hôn của em…】

【Chị không muốn chia tay ? Chị không thể như vậy…】

Tôi khẽ cười, quyết định còn thả câu thêm chút nữa.

Mở khung chat của Tần Xán.

Nó gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình kèm một câu:

【Thằng nhóc Trần Gia Lễ này đúng là giấu sâu thật, không biết có phải đây là người nó từng nhắc đến trước đây không nữa, cái người nó thầm thích ?.】

Tôi nhíu mày, mở ảnh ra.

Là một bài đăng trên confession trường:

【tg: Hình như gặp được nam thần khoa máy tính ở quán bar CJL , mọi người xem có phải cậu không? Hình như có bạn gái .】

Kèm theo một bức ảnh.

ảnh, người đàn ông một tay ôm eo người phụ nữ, một tay đỡ cằm cô, nghiêng người xuống hôn.

Dù ảnh không rõ nét, nhưng vẫn nhận ra được phần lớn gương Trần Gia Lễ.

Còn tôi che khuất, chỉ còn một bóng hình mờ mờ.

Tôi phào.

Không trả lời Tần Xán, mà tắt điện thoại trước.

Hôm nay tiện thể một chuyến.

Mẹ tôi không biết nghe tin ở đâu, biết tôi đã nước, bây gọi tôi để tính sổ.

Xử lý xong việc đã hơn mười tối.

Thuận đường tôi cho ông anh họ có giang, anh bảo mượn xe tôi đi một lát, sẽ mang trả.

“Được nhưng đừng làm bậy đấy.”

Anh giơ tay OK.

Tôi gật , xuống xe.

Đèn hậu đỏ rực dần biến mất ở góc rẽ, tôi quay người đi phía cửa chung cư.

Gió đêm hơi lành lạnh, lướt cổ tôi.

Đến gần mới thấy có một người đang đứng đó.

Trần Gia Lễ đứng góc không có đèn đường, khuôn dưới bóng tối trông có hơi nhợt nhạt.

mắt cậu còn nhìn theo hướng chiếc xe vừa đi, chậm rãi chuyển sang tôi, khàn khàn khô khốc:

“…Người đó là ai?”

Cậu lên vài , tiến quầng sáng.

mắt xoáy trộn sự hỗn loạn đau đớn, đường viền cằm căng cứng.

“Cũng là…”

Cậu nhếch , nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“… loại bạn bình thường đó ?”

Trần Gia Lễ lại tới, cẩn thận nắm lấy tay tôi.

Nhiệt độ tay cậu hổi, nhưng tay .

“Còn em ?”

cậu nghẹn ngào.

“Chúng ta bây … rốt cuộc là ?”

Cậu cúi , trán gần như tựa vai tôi.

Hơi dồn dập hổi.

“Chị muốn xem em là cũng được… thú cưng, tiêu khiển, dự phòng… không có danh phận cũng được, lén lút cũng được…”

Cậu ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

nói gần như tuyệt vọng, từng chữ nện đêm yên tĩnh:

“Chỉ là chị… đừng bỏ em… được không?”

Tim tôi bỗng nhói lên một cái.

Nhìn thấy mắt đỏ hoe những tay của cậu, chút tâm tư trêu chọc lòng tôi lập tức tan biến sạch sẽ.

“Ngốc.”

Tôi khẽ dài, đưa tay cái nhẹ nhàng lau đi vệt ướt nơi mắt cậu.

“Đó là anh họ của chị.”

Cậu sững lại, lực nắm tay tôi cũng hơi lơi đi.

tin chưa?”

Tôi nắm ngược lại những tay lạnh buốt của cậu.

“Có cần chị đây gọi điện xác minh ngay cho em không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương