Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

06

Tuyết hậm hực lườm tôi một cái, rồi xoay người khỏi khách sạn.

Tôi bước vào trong, A Diệu mấy người khác còn đứng chôn chân ở cửa, mặt mày xám xịt.

Đi ngang qua, tôi mỉm cười hỏi:

“Không vào à?”

A Diệu gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng:

“Giang Miễu Miễu, vừa rồi bọn tôi không biết là …”

Chưa kịp nói dứt câu, tôi giơ tay chỉ ra cửa:

“Không được vào.”

A Diệu: ???

Trong đại sảnh, livestream điện thoại đang mở.

Bình luận nhảy liên tục:

“Gì trời? Sao Giang Miễu Miễu lại lại rồi?”

“Tôi lúc nãy Tuyết đi ra ngoài, chắc chắn là bị Giang Miễu Miễu uy hiếp!”

“Mặt mũi đâu mà lại? Bảo vệ đâu? Mau lôi ta ra ngoài!”

Tôi nhìn màn vài giây, khẽ cười:

“Tôi nói đây là khách sạn nhà tôi, các người không tin à?”

Bình luận: ???

Cái gì trời?

Tôi hỏi đạo diễn:

“Việc kiểm tra thuộc diện riêng tư, không nên công khai. Cho nên buổi livestream này—”

Đạo diễn cười gượng:

“Tuỳ xử lý.”

Bình luận: …

Một giây sau, màn tối đen.

Tôi đưa tay tắt livestream.

07

Livestream vừa tắt, A Diệu há miệng định nói nhưng lại thôi, không dám cũng chẳng dám mở lời.

Thậm chí đến nhúc nhích anh ta cũng chẳng dám.

Đạo diễn phối hợp với tôi kiểm tra toàn bộ hạng mục trong khách sạn. Trong ánh mắt chờ mong của ông ta, cuối tôi cũng lấy bản hợp đồng ra.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, vừa định ký thì tôi giơ tay cản lại, thong thả lật đến trang hai mươi ba.

Trong ánh mắt đầy lo lắng của đạo diễn, tôi mỉm cười:

điều khoản bảo mật có ghi , trước chương trình ghi , tuyệt đối không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến khách sạn. mà lúc tôi bước vào, lại có người livestream toàn bộ cảnh bên trong.”

Mồ hôi trán ông ta lập túa ra như mưa, giật lấy điện thoại, gào :

livestream?!”

A Diệu mặt mày tái mét, chân run lẩy bẩy bước lại:

“Em… em làm.”

Tôi ngả người tựa lưng vào sofa:

“Anh cũng biết hậu quả của việc vi phạm điều khoản bảo mật rồi chứ?”

Đạo diễn giận tím mặt, chỉ tay vào mặt anh ta, gằn giọng:

“Cút!”

A Diệu đứng gần như không vững, mặt mếu máo cầu xin:

“Đạo diễn, em không ý, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, coi như chưa có gì được không?”

“Trước ghi , công ty quản lý đã ký cam kết bảo mật. Cậu không đọc à? Bây cả triệu khán giả đã xem livestream rồi, sao mà coi như chưa xảy ra được?”

Đạo diễn nén giận, nghiến răng:

“Cút ngay cho tôi, hợp đồng huỷ, ngày mai tôi gửi công ty các cậu.”

“Đừng mà, đạo diễn… Nếu để công ty biết chuyện, tài nguyên của em cũng bị ảnh hưởng đấy.”

“Không liên quan đến tôi.”

“Nhưng… trước cũng từng có người livestream trước , đâu nói gì, sao lần này…”

A Diệu cắn môi, đột nhiên phắt sang, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào tôi:

“Giang Miễu Miễu, có phải tình bới móc không?”

Tôi ngồi tựa vào ghế sofa, mỉm cười dịu dàng:

“Đúng đấy.”

A Diệu: “…”

Anh ta cuống cuồng sang đạo diễn:

“Ngài cũng nghe rồi, chính ta nhắm vào tôi! Chỉ tôi nói giúp Tuyết vài câu mà ta ôm hận đến !”

Đạo diễn không chịu nổi nữa, vẫy tay gọi nhân :

“Đuổi cậu ta ra ngoài.”

hợp đồng viết rành rành, cho dù tôi có “nhắm vào” cậu ta đi nữa, thì cũng là trong tình huống cậu ta thực sự đã vi phạm quy định.

A Diệu bị nhân kéo đi, vừa lùi vừa cầu cứu:

“Các cậu nói giúp tôi với đạo diễn đi mà…”

Tiếc là mấy thành nhóm sợ bị vạ lây, lập nhìn đi chỗ khác.

08

Xử lý xong chuyện hợp đồng, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Đang rửa tay thì nghe bước chân ngoài hành lang, tôi theo phản xạ lại – vừa khéo gặp ánh mắt một nam sinh.

Vừa chạm mắt tôi, cậu ta giật mình lùi lại, vội vàng giấu tay chân ra sau lưng.

Nhưng tôi được những vết bầm tím da cậu ta.

“Triệu Kính Trạch, không ra trước ghi chương trình à?”

Tôi vừa vẩy nước tay vừa bước phía cậu, ngờ cậu lại lùi thêm hai bước, trong mắt thoáng qua nét áy náy.

Cậu ta cũng là thành nhóm nhạc DN, gương mặt điển trai, thực lực không tệ, chỉ là xuất thân nghèo khó, debut với vị trí thứ ba.

Lúc trước tôi bị A Diệu gây khó dễ, cả nhóm chỉ có mình cậu ta từng bênh vực.

Triệu Kính Trạch đầy áy náy giữ khoảng cách với tôi:

“Xin lỗi, tiền bối… Lần này em không thể giúp được nữa.”

Giao ánh nhìn với cậu, tôi lập hiểu ra:

mấy vết thương người là do bị A Diệu và bọn nạt lần trước cậu giúp tôi?”

“…”

“Nói đi.”

Triệu Kính Trạch cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, trông mỏng manh như một con thiên nga sắp gãy cánh:

“Không liên quan đến đâu, bọn chỉ kiếm cớ trút giận thôi.”

Tôi nhạy bén được ý trong lời cậu:

ra… chuyện này không phải lần ?”

“…”

“Công ty không can thiệp à?”

“…Can thiệp gì được chứ. cũng có chống lưng, còn em thì… haizz.”

Tôi nhíu mày, nắm lấy cổ tay cậu:

“Đi.”

Cậu ngơ ngác:

“Đi đâu?”

“Tôi giúp cậu đòi lại công bằng.”

09

Triệu Kính Trạch chết đứng tại chỗ, đến phản ứng lại thì vội vàng giữ tôi lại:

“Đừng mà, tiền bối… đã bị ép khỏi giới giải trí đắc tội với bọn rồi, đừng em mà dây vào nữa.”

Tôi day trán suýt phì cười:

nói tôi bị ép khỏi giới?”

Tôi ràng là bị anh tôi lôi thừa kế gia sản, nhé.

Cậu gượng cười trấn an tôi:

“Em không sao thật mà.”

Nói rồi xoay người định bước đi.

“Khoan đã.” Tôi gọi cậu lại, trong thành một suy nghĩ hơi bốc đồng:

“Cậu có muốn khỏi công ty không?”

“Tiền bối, đừng đùa em nữa… Nếu em hủy hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng phải hơn sáu mươi triệu đấy.”

“Tôi trả cho.”

“Nhưng… nếu khỏi giới, em lấy gì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ?”

nói tôi bảo cậu khỏi giới?”

Tôi nheo mắt, ngón tay vô thức vuốt nhẹ điện thoại:

“Chỉ là một công ty quản lý thôi mà, không có nghệ sĩ thì tôi dùng tiền chiêu mộ, không có tài nguyên thì tôi lấy tiền đập vào.”

Ánh mắt Triệu Kính Trạch loé một tia sáng:

“… đừng đùa em nữa.”

Tôi không nói nhảm thêm, giơ tay bấm số:

“Alo, anh, em muốn người này.”

Nửa sau, tôi và Triệu Kính Trạch đã ngồi trong văn phòng của anh tôi, trước mặt là bản hợp đồng chấm dứt hợp tác của cậu ấy.

Tôi ngạc nhiên:

“Mau á?”

Anh tôi đang bận lật giấy tờ, cũng ngẩng được vài giây:

“Anh gọi thẳng cho sếp của cậu ta lấy người. Một nghệ sĩ nhỏ thôi, bên đó còn vui mừng được nợ anh một cái ơn.”

Triệu Kính Trạch: “…”

Như mơ luôn rồi.jpg

10

Cầm được hợp đồng giải ước, tôi đưa Triệu Kính Trạch công ty cũ của cậu ấy để thu dọn đồ.

Vừa ra khỏi phòng nghỉ, liền đụng mặt A Diệu mấy người khác.

Bọn đã nghe phong thanh chuyện cậu ấy khỏi nhóm, đang bực bội mắng mỏ. người thật đứng trước mặt, cơn giận lập có chỗ trút:

“Triệu Kính Trạch, cậu thật sự khỏi nhóm rồi à?”

Triệu Kính Trạch rụt cổ gật , trông như con chim cút nhỏ.

A Diệu hít sâu một hơi:

“Đồ vô ơn! Bọn tôi đối xử với cậu tốt như , mà cậu lại bỏ nhóm được à?!”

Tôi bật cười lạnh:

“Chứ không thì đợi bị các người nạt đến chết chắc?”

Ánh mắt A Diệu lia sang tôi, lộ vẻ căm ghét, nhưng nhịn xuống.

Hắn dẫn đám còn lại bỏ đi, lúc lướt ngang Triệu Kính Trạch, hạ thấp giọng nói:

“Thôi cậu cũng tốt, loại như cậu chỉ làm vướng chân bọn này thôi. Không có cậu, nhóm bọn tôi sẽ càng ngày càng nổi. Còn cậu, thì chuẩn bị tiền bối của cậu biến khỏi giới đi.”

Triệu Kính Trạch chỉ im lặng thở dài.

Sự im lặng đó kéo dài đến tận lúc tôi đưa cậu tới công ty mới mà tôi đã chọn.

Cậu trợn tròn mắt nhìn toà nhà sang trọng tráng lệ trước mặt – cứ như một cung điện, vẻ mặt đầy hoài nghi:

“Tiền bối… đây là công ty mới của em thật sao?”

Tôi dùng nhận diện khuôn mặt mở cửa:

“Ừ, nguyên cả toà này là của bên mình.”

Tôi đưa cậu bước vào thang máy, đi từ tầng này đến tầng khác để ngắm.

“Đội ngũ chuyên nghiệp sẽ đến trong chiều nay. Mà hiện tại, em là nghệ sĩ duy nhất ở đây.”

là — toà nhà công ty hoành tráng thế này, cơ sở vật chất hiện đại thế này, đội ngũ chuyên nghiệp đầy đủ thế này… đều là để phục vụ một mình cậu.

Triệu Kính Trạch: w(゚Д゚)w

Giàu đến phát điên luôn ấy chứ.

11

Chưa đầy bao lâu sau Triệu Kính Trạch giải ước, các thành nhóm DN lần lượt Weibo đăng bài bóng gió lý do cậu nhóm.

“Không ngờ người mình từng nghĩ sẽ không bao đi… cuối đi. Bọn tôi luôn đối xử với cậu ấy như em trai, chăm sóc hết lòng, cuối bị đâm sau lưng.”

“Đã không còn là một nhóm nữa… Có người lợi ích cá nhân mà vĩnh viễn xa, từ nay cũng không còn là bạn bè.”

“Nam thần tượng gì chứ, chẳng qua chỉ là bàn đạp để một số người nổi mà thôi.”

Fan của nhóm DN rất đông, mà fan riêng từng thành cũng không thiếu. là Triệu Kính Trạch giải ước, lại cộng thêm mấy bài Weibo úp mở kia, lập nổi giận đùng đùng, kéo sang Weibo của Triệu Kính Trạch mắng chửi không ngớt.

“Giải ước rồi thì cậu chẳng là gì cả, danh của cậu đều nhờ DN mà có!”

“Phải đó! Cậu tưởng tách nhóm solo là nổi được à? Nhìn bao nhiêu kẻ mơ solo rồi flop đi kìa?”

“Đồ vô ơn bạc nghĩa như cậu thì chẳng đi được xa đâu!”

Trong văn phòng, Triệu Kính Trạch nhìn những bình luận đó, vẻ mặt có chút buồn bã.

Tôi ném cho cậu một tập hồ sơ:

“Tôi nhận cho cậu show thực tế nhảy. Làm tốt vào.”

Cậu lộ vẻ biết ơn:

“Vâng, em nhất định sẽ không phụ lòng .”

Tôi ừ một , tiện tay lấy chiếc iPad từ tay cậu, vừa nói:

“ID Weibo cũng phải đổi rồi. Từ cậu không còn là ‘DN-Triệu Kính Trạch’ nữa, mà là chính cậu.”

Triệu Kính Trạch thoáng ngẩn ra, ánh mắt như một chú chó to đùng ngơ ngác.

Tôi mở Weibo của cậu ra, liếc nhìn bình luận — fan đang gào rú loạn cả . Tôi khẽ mỉm cười, rồi thẳng tay xoá luôn chữ “DN” trước tên.

Đám fan đang gào rú: ???

Ủa???

Coi bộ phản bội bọn tui ngay trước mặt luôn hả?!

Tùy chỉnh
Danh sách chương