Trận động đất ập đến bất ngờ.
Cả thành phố như hóa thành biển gầm, bê tông và thép rung chuyển dữ dội.
Giữa đống đổ nát, tôi bị kẹt lại—bụi mù, lạnh, và tối đen như mực.
Ba ngày ba đêm sau, ánh sáng cuối cùng cũng xuyên qua những khe gạch vụn.
Là anh—Cố Minh Trạch—người chồng tôi đã từng yêu đến mức tưởng có thể cùng anh chống lại cả thế giới.
Anh dùng đôi tay trần, gắng gượng đào bới từng tảng đá, máu loang đầy những vết nứt trên da.
Khi thấy tôi còn sống, anh khóc như một đứa trẻ.
Mà câu đầu tiên tôi nói lại là:
“Cố Minh Trạch, chúng ta ly hôn đi.”
Cả đội cứu hộ sững sờ.
Anh cứng đờ vài giây, rồi bỗng bật cười, tiếng cười khản đặc vì kiệt sức:
“Anh vừa cứu em ra khỏi đống đổ nát, không có anh, em đã chết rồi!”
Tôi bình tĩnh nhìn anh, ánh sáng phản chiếu trong mắt lạnh lẽo:
“Chính vì anh cứu tôi, tôi mới muốn ly hôn. Anh có thể tiếp tục làm anh hùng của mọi người – nhưng tôi không muốn tiếp tục làm cái bóng đứng phía sau.”
Mấy người trong đội cứu viện nhao nhao khuyên:
“Chị đừng nóng giận nữa, Cố ca là người tốt, thông minh, phản ứng nhanh, lần này cứu bao nhiêu người. Sau này tụi em không nhờ ảnh giúp nữa, chị đừng làm ảnh khó xử.”
Anh nghe họ nói, mặt càng tái nhợt, đột nhiên ngã quỵ vì tụt đường huyết.
Mọi người vội đỡ, còn tôi thì chỉ lẳng lặng vặn nắp chai nước suối, đổ thẳng lên mặt anh:
“Tỉnh lại đi, anh hùng. Tiếp tục đi cứu người đi.”
Không khí đông đặc lại.
Có người tức giận quát lên:
“Cô có tim không đấy? Ly thì ly, sau này đừng hối hận!”
Tôi chỉ mỉm cười.
Trong nụ cười đó là một vết cắt sâu đến tận xương.
Bởi kẻ đáng hối hận—từ đầu tới cuối—chưa từng là tôi.