Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
May mà tôi kịp giữ lại nếu không thì quá thất lễ rồi.
Chu Diên để tôi ở lại biệt thự một đêm, hôm sau cũng chính anh ấy đưa tôi đến trường.
Từ ngày hôm đó, tôi thường xuyên mơ thấy anh ấy.
Tôi muốn cố gắng thi vào một trường đại học tốt để lần tới khi gặp lại anh ấy, bản thân có thể xuất hiện trong một dáng vẻ đường hoàng hơn.
Nhưng kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp thực tế, cuối cùng tôi và Chu Hoài Ngôn lại ở bên nhau.
Cơ hội gặp Chu Diên càng nhiều hơn.
Thế nhưng tôi lại không dám ngẩng đầu nhìn anh như lần đầu tiên nữa.
7
Trong phòng bệnh, bác sĩ nói với Chu Diên rằng do va đập vào đầu nên dây thần kinh vận nhãn bị tổn thương.
Nhưng may mắn là không nghiêm trọng, có thể dần dần hồi phục.
Tôi muốn về nhà tĩnh dưỡng, tôi thực sự không thích mùi thuốc sát trùng và bầu không khí ngột ngạt của bệnh viện.
“Ba mẹ em đi công tác, còn dẫn theo em trai em. Nếu về nhà, sẽ không có ai chăm sóc em.
“Qua chỗ anh ở đi, để anh chăm sóc em, được không, Hâm Hâm?”
Giọng nói trong trẻo, dịu dàng, mang theo một thứ ma lực bình tĩnh kỳ lạ, như có thể khiến lòng người yên ổn.
Tôi hơi ngẩn ra, chậm rãi gật đầu.
Chu Hoài Ngôn chưa bao giờ gọi tôi là “Hâm Hâm”.
Tay tôi giấu trong góc tối, ướt đẫm mồ hôi.
Thậm chí tôi còn có thể ngửi thấy hương nước hoa gỗ trầm trên người Chu Diên.
Giờ phút này, chắc hẳn anh ấy vẫn giống như lần đầu gặp mặt, mặc sơ mi được may vừa vặn, phối cùng quần tây đen đặt riêng, cúi đầu mỉm cười với tôi, toát lên phong thái nhã nhặn.
“Chu—”
Tôi vô thức gọi tên anh, suýt chút nữa thì lỡ miệng.
May mà Chu Diên đã kịp ngắt lời tôi.
“Em có thể đổi cách xưng hô, gọi anh là A Diên.”
Hoài Ngôn (淮言) và Chu Diên (周延)?
Chắc anh ấy cũng sợ tôi gọi nhầm mất.
Hai tai tôi nóng lên, hướng về phía anh, nhẹ giọng gọi: “A Diên.”
Trong lòng lại dậy lên một cơn sóng.
Chu Diên nắm tay tôi, dẫn tôi ra khỏi bệnh viện rồi cẩn thận dìu tôi lên xe.
Vừa ngồi vào ghế tôi mới phát hiện ra có lẽ mình bị ám ảnh tâm lý với việc ngồi xe.
Bỗng nhiên, xe rẽ gấp một khúc cua.
Tôi không giữ vững thăng bằng, ngả sang một bên, đổ ập vào người Chu Diên.
Tim tôi đập loạn nhịp, tay vô thức siết chặt eo anh ấy.
Chu Diên nhẹ nhàng vỗ về sau lưng tôi.
“Đừng sợ, không sao đâu, chỉ là một khúc cua thôi mà.
“Tiểu Lý, lái chậm một chút.”
Mùi hương trên người anh ấy rất sạch sẽ, dễ chịu, khiến người ta có cảm giác an tâm.
Hoàn toàn khác với mùi khói thuốc và rượu bia trên người Chu Hoài Ngôn.
Nếu Chu Diên đã đồng ý đóng giả làm Chu Hoài Ngôn để chăm sóc tôi, vậy bây giờ, anh ấy chính là bạn trai tôi.
Tôi thầm nghĩ, vậy thì cứ cùng Chu Diên trải nghiệm một mối tình không thể công khai đi.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi rung lên.
Tôi đưa cho Chu Diên, nhờ anh ấy xem giúp.
Bây giờ tôi không nhìn thấy gì, ngay cả cách dùng điện thoại cũng không biết.
“Là mẹ em gọi.”
Anh ấy giúp tôi kết nối cuộc gọi.
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc vui vẻ, có vẻ hôm nay ba mẹ tôi đang đưa em trai đi chơi Disney.
“Hâm Hâm, hôm nay con ở bên cậu chủ Chu thế nào rồi? Nghỉ hè này, cậu ấy có sắp xếp cho con đến tổng công ty nhà họ thực tập không?”
“Mẹ, hôm nay con gặp tai nạn trên đường, tạm thời bị mất thị lực, có lẽ hè này không thể thực tập được…”
Nói đến cuối câu, giọng tôi có chút nghẹn lại.
Bên kia, mẹ tôi vội vàng hỏi: “Thế cậu chủ Chu thì sao? Nó cũng gặp tai nạn à? Có nghiêm trọng không?”
Tôi sững sờ vài giây rồi mới trả lời: “Anh ấy không sao…”
“Không sao là tốt rồi. Con phải cố gắng giữ mối quan hệ tốt với cậu chủ Chu, biết chưa—”
Tôi còn chưa nghe hết câu thì điện thoại đã bị Chu Diên giật lấy.
“Chẳng lẽ bác không nghe thấy gì sao?
“Con gái bác gặp tai nạn bị thương, bác không quan tâm con gái mình thế nào, lại chỉ lo cậu chủ Chu có bị gì hay không?”
Giọng nói của Chu Diên vẫn bình thản, nhưng mang theo sự lạnh lùng.
“À… Hâm Hâm bị thương rồi à… Hâm Hâm, con bây giờ thế nào rồi?”
Bên kia giọng nói có chút ngượng ngùng.
Tôi hít hít mũi định trả lời nhưng Chu Diên đã trả lời thay tôi.
“Giả tạo.”
Nói xong, anh ấy lập tức cúp máy.
Chu Diên nhìn tôi: “Anh nói chuyện với mẹ em như vậy, em có giận không?”
Tôi lắc đầu.
Tôi biết anh ấy đang lên tiếng vì tôi.
Bấy nhiêu năm qua tôi đã quen với sự thờ ơ của ba mẹ dành cho mình rồi.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa dịu.
“Không sao đâu, từ giờ về sau anh sẽ luôn ở bên em.”
Trái tim tôi đập loạn nhịp, trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng không thể kiềm chế.
Nhưng ngay sau đó lại có chút chua xót.
Lời này của anh ấy là đang đóng vai Chu Hoài Ngôn sao?
Chu Diên chỉnh điện thoại của tôi sang chế độ hỗ trợ người khiếm thị, kiên nhẫn cầm tay tôi, hướng dẫn tôi cách sử dụng.
Về đến nhà anh ấy, anh dẫn tôi làm quen với bố cục căn phòng cũng như vị trí của đồ dùng trong phòng tắm.
Khi đi ngang qua bàn, tôi vô tình đụng vào mép bàn nhưng không hề đau như tưởng tượng.
Tôi tò mò sờ thử, thì ra là mềm.
Là viền mút chống va đập.
Tất cả đồ nội thất trong phòng đều được bọc viền mút, ngay cả phòng tắm cũng có thảm chống trơn trượt.
Chu Diên hóa ra lại chu đáo đến vậy, tốc độ làm việc cũng quá nhanh.
Không đúng, có lẽ đây là công lao của cấp dưới của anh ấy.
Anh ấy chỉ tiện miệng dặn dò một câu hoặc có thể là có người tinh ý sắp xếp sẵn.
8
Tôi ở đây rất vui.
May mà bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, hai tháng nữa có lẽ mắt tôi sẽ hồi phục hoàn toàn.
Nhưng tôi lại có một nỗi lo khác.
Nếu mắt tôi lành rồi, tôi sẽ không còn lý do để tiếp tục ở lại chỗ Chu Diên nữa.
Ở đây, Chu Diên sẽ nắm tay dắt tôi xuống lầu ăn cơm, tỉ mỉ gắp thức ăn cho tôi, trước khi ngủ còn nói chúc ngủ ngon.
Tôi không kìm được mà hồi tưởng lại hơi ấm từ bàn tay anh khi chạm vào tôi cùng với mùi hương trên người anh mỗi khi đến gần…
Đột nhiên một tiếng sấm vang lên từ phòng khách, khiến tôi giật bắn mình.
Tay run lên, chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, phát ra âm thanh chói tai.
Chu Diên nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng bước ra.
“Em không sao chứ?”
Anh sải bước về phía tôi.
Tôi hoảng hốt ngồi thụp xuống, bàn tay quờ quạng trong không trung, gấp gáp muốn nhặt mảnh vỡ.
“Xin lỗi… em không cố ý…”
Tay tôi vừa chạm vào mặt sàn đã bị Chu Diên nắm chặt, ngay sau đó cả người tôi bị nhấc bổng lên.
Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Chu Diên bế tôi đến đặt xuống ghế sô pha.
“Không cần xin lỗi, chỉ là một cái cốc thủy tinh thôi mà.
New 2